Hôm quen biết Nghiêm Hạ Vũ là vào một đêm trước giáng sinh. Đêm đó Tổng giám đốc Ấn làm chủ, tác phẩm đầu tay [ Ngư Vãn ] của cô kết thúc, rating và danh tiếng bùng nổ, nhất là nữ chính Triệu Ngư Vãn thu được rất nhiều người hâm mộ.
Tổng giám đốc Ấn mời khách xem như tiệc mừng công cho bộ phim mà anh ấy đầu tư, tiện thể gọi cô đến dự.
Cô vốn không muốn đi và đã tìm được lý do để từ chối, cô nói với Cù Bồi, nếu không thì nói cô đang chuẩn bị thi cuối kỳ, không rảnh tới dự.
Cù Bồi: "Trước kia chị đã nhắc với Tổng giám đốc Ấn rằng hôm nào anh ấy tổ chức tiệc mừng công thì chị sẽ dẫn em sang đó, để em quen biết thêm vài người trong giới."
Những lần xã giao không thể thể đảm bảo sẽ gặp những loại người nào trên bàn rượu, có thể bị chuốc rượu hay không, nhưng bữa tiệc do Tổng giám đốc Ấn tổ chức, trên bàn rượu sẽ không chướng khí mù mịt.
"Tổng giám đốc Ấn là bá nhạc của em, anh ấy tự gọi điện thoại tới, không đi thì không được."
Tổng giám đốc Ấn luôn xem hết kịch bản rồi mới quyết định quay nếu thích, mặc kệ là đang chọn diễn viên hay đang quay và chế tác thì cũng sẽ bỏ tiền ra đầu tư, thế mới có thành thích của [ Ngư Vãn ] như ngày hôm nay.
Ôn Địch từ chối nữa thì không ổn, đúng giờ đến nơi.
Cô đã tiếp xúc vài lần với Tổng giám đốc Ấn, cô có ấn tượng không tệ đối với anh ấy.
Nơi tổ chức bữa tiệc là khách sạn Thường Thanh, cách chung cư của cô không xa, Cù Bôi sắp xếp lái xe phụ trách đưa đón cô.
Lúc vào phòng Ôn Địch mới biết, cô là người đến cuối cùng, rõ ràng cô đã đến sớm hai mươi phút.
Không đợi cô xin lỗi, Tổng giám đốc Ấn cười nói: "Cô không đến trễ đâu, là chiều nay tổng giám đốc Nghiêm họp ở gần đây, sau khi tan họp chúng tôi đến đây sớm để đánh bài."
Khi đó cô còn chưa biết tên của Nghiêm Hạ Vũ, chỉ mờ hồ đoán tổng giám đốc Nghiêm trong miệng tổng giám đốc Ấn, đó là người ngồi đối diện tổng giám đốc Ấn, người đàn ông khí thế không ai bì nổi.
Tay áo sơmi của anh xắn lên hai lần và đang xáo bài.
Tổng giám đốc Ấn giới thiệu cô cho họ làm quen: "Đây là biên kịch của [ Ngư Vãn ], Ôn Địch, còn đang học đại học, là một hậu bối mà tôi vô cùng thích."
Nghiêm Hạ Vũ ngước mắt nhìn Ôn Địch một lần, cô đang tán gẫu với những người khác, nhưng anh không nói.
Thả bài xuống, tổng giám đốc Ấn đưa thuốc cho anh, anh không hút mà đặt sang một bên.
Bắt chuyện xong, Ôn Địch tìm một cái ghế ngồi xuống.
Điện thoại có tin nhắn mới, Thẩm Đường tiếc nuối nói: [ Tiểu Địch ơi, ngày mai mình có việc mất rồi, không thể ăn bữa tiệc lớn với cậu được, chờ quay về sẽ ăn hai bữa với cậu (Ôm một cái), ba bữa cùng được. ]
Cô và Thẩm Đường đã hẹn nhau vào lễ Giáng sinh, nhưng giờ Thẩm Đường ở bên ngoài không về được.
Ôn Địch an ủi Thẩm Đường, đợi cô ấy làm xong quay về rồi hẹn sau: [ Tối mai tớ có thể một mình ăn hai phần rồi (Đắc ý cười xấu xa) ]
Thẩm Đường: [ Với tốc độ ăn cơm kia của cậu, nếu như cậu ăn hai phần, mình sợ cậu ăn đến khi quán đóng cửa cũng chưa xong nữa. ]
Ôn Địch gửi mấy cái biểu tượng cảm xúc hình đầu chó.
Ván bài của tổng giám đốc Ấn kết thúc, anh ấy chào hỏi mọi người rồi ngồi vào chỗ của mình.
Bữa tiệc đêm nay chỉ có ba người nữ, Ôn Địch ngồi sát hai người khác, tuổi của cô nhỏ nhất trong số họ. Hai người còn lại có con đã học cấp 2, đều là những người phụ nữ mạnh mẽ và tự mình làm bà chủ.
Mãi đến khi ngồi xuống Ôn Địch mới biết, vị tổng giám đốc Nghiêm kia là Nghiêm Hạ Vũ, anh ngồi bên cạnh tổng giám đốc Ấn và chéo với cô.
Tổng giám đốc Ấn hỏi ý của Nghiêm Hạ Vũ: "Tổng giám đốc Nghiêm có muốn uống gì không? Rượu trắng hay rượu vang?"
Nghiêm Hạ Vũ nói: "Tôi thế nào cũng được, hỏi các vị nữ sĩ ở đây xem muốn uống rượu vang hay nước trái cây."
Tổng giám đốc Ấn nhìn họ: "Nếu không uống được rượu vang và nước trái cây thì sao? Mọi người uống gì thì tự chọn. Có tổng giám đốc Nghiêm ở đây mọi người cứ tùy ý, nếu tửu lượng không tốt thì đừng miễn cưỡng bản thân, lấy nước lọc kính cậu ấy thì cậu ấy cũng không ngại đâu."
Ôn Địch có ấn tượng tốt với Nghiêm Hạ Vũ cũng bắt đầu từ câu nói này của Tổng giám đốc Ấn, vì thế, cô cố ý nhìn anh một cái mà đúng lúc anh cũng đang nhìn cô, vì thế mà ánh mắt hai người chạm nhau.
Cô ra vẻ thản nhiên như không có việc gì, vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt không rời khỏi, nói với người phục vụ ở đằng sau lưng anh: "Mang cho tôi một ly nước ngô, cảm ơn."
"Vâng, mong cô đợi một lát."
Nghiêm Hạ Vũ thu hồi tầm mắt, cầm lấy ly nước bên cạnh, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Lúc nãy anh không chú ý đến người phục vụ đang đứng sau lưng anh.
Sau đó Ôn Địch không nhìn bên đó nữa, người bên cạnh nói chuyện cùng cô, các cô ấy nói có xem [ Ngư Vãn ], có hôm đi công tác cũng không quên xem.
Sau đó cô với Nghiêm Hạ Vũ có gặp nhau một lần nữa, là anh chủ động mời cô.
"Biên kịch Ôn, chúc mừng."
Anh đang chúc mừng bộ phim đầu tiên của cô mà lại có được thành tích tốt như vậy, Ôn Địch nâng ly: "Cảm ơn Tổng giám đốc Nghiêm."
Nghiêm Hạ Vũ không chỉ kính một mình cô, vừa nãy anh đã kinh hai người phụ nữ khác.
Anh uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, Ôn Địch cũng uống hết ly rượu, đặt ly rượu xuống, cô lại nhìn anh một chút, Nghiêm Hạ Vĩ đang xoay mặt nói chuyện cùng tổng giám đốc Ấn.
Đường cong gò má của anh đẹp nhất trong số người cô từng gặp, chính diện cũng thế.
Ôn Địch im lặng thu hồi ánh nhìn của mình, cúi đầu dùng bữa.
Bữa tiệc đêm nay, tổng giám đốc Ấn mượn danh nghĩa của tiệc mừng công, chủ yếu là thay một người bạn mình làm quen với Nghiêm Hạ Vũ, những người khác là thuận đường mời đến góp vui.
Lúc sắp tàn tiệc, trao đổi cách liên lạc mới là chuyện quan trọng nhất.
Đêm nay Nghiêm Hạ Vũ nể mặt tổng giám đốc Ấn, anh mở mã QR, đưa điện thoại cho bọn họ quét mã.
Sau khi hai người quét mã QR, còn có người muốn lấy thêm cách liên lạc với Nghiêm Hạ Vũ, điện thoại bị chuyển đi chỗ khác. Ngoại trừ Ôn Địch, những người khác đều là người trong lĩnh vực kinh doanh, hiếm lắm mới có cơ hội mở rộng mối quan hệ, ai cũng không muốn bỏ lỡ, thế là nhao nhao quét mã.
Chỉ có Ôn Địch, cô ăn đồ ăn của mình, hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện này.
Mặc dù cô cảm thấy năng lực và vẻ ngoài của Nghiêm Hạ Vũ rất phù hợp với tiêu chuẩn bạn trai tương lai của cô, nhưng Nghiêm Hạ Vũ là người đàn ông được người khác tâng bốc bợ đỡ, có lẽ sẽ không hạ mình theo đuổi bất kỳ ai.
Cô thì càng không theo đuổi người khác.
Cho nên, còn thêm cách liên lạc làm gì?
Cho dù có thêm thì cũng phải là anh thêm cô mà không phải là cô chủ động.
Mấy phút sau điện thoại quay về tay Nghiêm Hạ Vũ, anh liếc nhìn Ôn Địch một cái, cô vẫn đang ăn.
"Cô có muốn uống nước ngô nữa không?" Người phục vụ thấy nước ngô trong ly của cô không còn nhiều, nhỏ giọng hỏi.
"Không cần khách sáo." Nhân viên phục vụ lấy cho cô thêm nửa ly nước ngô.
"Biên kịch Ôn." Giọng nói dịu dàng cắt đứt cuộc đối thoại của cô và nhân viên phục vụ.
Ôn Địch nhìn sang, là Nghiêm Hạ Vũ gọi tên của cô.
Nghiêm Hạ Vũ nhìn cô, xin lỗi nói: "Xin lỗi cô, lúc nãy tôi lỡ tay nhấn từ chối rồi, chúng ta add lại đi." Anh đưa điện thoại cho Trợ lý Khang.
Khang Ba cầm điện thoại của ông chủ đi đến bên cạnh Ôn Địch.
Ôn Địch: "?"
Cô đâu có add anh đâu.
Thậm chí đến tin nhắn xác mình cũng không có, vậy anh từ chối cô kiểu gì? Ảo tưởng à?
Còn có một khả năng, anh đang kiếm cớ để add cô.
Có lẽ là thế.
Khang Ba mở tính năng quét mã trên điện thoại của ông chủ rồi đợi cô mở mã QR của mình ra.
Ôn Địch lấy điện thoại của mình ra để trợ lý Khang quét mã.
Khang Ba quen với ảnh đại diện của Ôn Địch, nó giống với ảnh đại diện cô dùng trên Weibo, tài khoản của Ôn Địch nằm trong danh sách theo dõi của ông chủ trên Weibo.
- -
Khuya hôm đó, Ôn Địch nhận được tin nhắn của Nghiêm Hạ Vũ, cô đi xã giao về ngâm mình xong nằm dài trên giường thì tin nhắn của anh đến.
Anh hỏi: [ Cô về đến nhà chưa? ]
Ôn Địch nhìn khung chat với anh, đột nhiên có một loại cảm giác là lạ ập tới, không nói rõ cũng không tả rõ được.
Cô dựa vào gối trả lời anh, chỉ có hai chữ và một dấu chấm: [ Đến rồi. ]
Nghiêm Hạ Vũ: [ Cô về lúc nào? ]
[ Về sớm. ]
Một lúc lâu sau, bên anh không có động tĩnh gì.
Ngay lúc Ôn Địch cho là anh sẽ không trả lời, Nghiêm Hạ Vũ nói: [ Nếu là người khác, tôi sẽ không nói chuyện thế này. ]
Trách cô phá hỏng cuộc trò chuyện à.
Ôn Địch: [ Vậy giờ tôi cứu cuộc trò chuyện này nhé. ]
Nghiêm Hạ Vũ: "......"
Bỗng nhiên thấy cạn lời.
Ôn Địch: [ "Cứu" là được hồi sinh rồi đó, anh trò chuyện với nó tiếp đi. ]
Nghiêm Hạ Vũ: "......"
[ Có người nào đang sống sờ sờ bị cô chọc tức chết không? ]
Ôn Địch cười: [ Vậy nên lúc ăn cơm tôi khá im lặng, rất ít khi chen vào, sợ làm người ta bị nghẹn đó. ]
Nhắc đến ăn cơm, đương nhiên Nghiêm Hạ Vũ sẽ nhớ đến bữa tiệc tối nay: [ Lúc lấy cách liên lạc, trông cô cứ kiểu muốn mà cố nhịn. ]
Đúng là đổ oan cho cô mà. Ôn Địch nói: [ Đến giờ tôi tôi chưa từng nghĩ đến việc add, anh là vua của rừng rậm, tôi có muốn cũng không được. Tôi chỉ muốn làm cáo nhỏ vui vẻ thôi. ]
Nghiêm Hạ Vũ không hiểu, hỏi cô có ý gì.
Ôn Địch giải thích: [ Cáo mượn oai hùm. Mà đâu cần tôi phải đi gạt lão hổ, là lão hổ tự nguyện cho tôi mà. ]
Nghiêm Hạ Vũ: [ Yêu cầu cao đấy. Đi ngủ sớm một chút đi. ]
Ôm Địch đáp "ừm" rồi kết thúc cuộc trò chuyện.
Cô thoát khỏi khung chat, tắt đèn.
Đêm nay hơi ảo, cứ thế mà quen biết Nghiêm Hạ Vũ, anh còn chủ động gửi tin nhắn cho cô. Nhưng không khó để nhận ra anh đã quen ngồi trên cao, chủ động add cô, chủ động hỏi thăm cô đã về đến nhà chưa, anh đều cảm thấy thế là hạ thấp địa vị của mình rồi.