Ôn Địch mất ngủ, vào lúc ba giờ rưỡi rạng sáng, cô vẫn không hề thấy buồn ngủ một tí nào. Trong đầu chứa đầy suy nghĩ, cô nghĩ đến Doãn Tử Vu, tự hỏi liệu cô bé ngốc đó có phải vẫn đang rơi nước mắt không.
Cô nghĩ đến quan hệ công chúng vào tối nay, nếu không xoay chuyển được sự việc thì sẽ thế nào.
Lại nghĩ đến Cù Bồi, cô ấy đang dưỡng bệnh ở nước ngoài, từng giây từng phút chú ý đến tin tức của cô, nhìn thấy dư luận đêm nay, cô ấy nói: Em xử lý còn suôn sẻ hơn chị tưởng, lớn rồi, không cần chị phải lo lắng, quan tâm đi lần theo nữa.
Bất giác, cô lại nghĩ đến người đang nằm trong phòng bên cạnh.
Một người cô từng yêu, từng hận, từng oán trách, từng nhớ, cũng là một người đàn ông khiến cô từng bực bội, cô đã từng buông bỏ, rồi quên đi, sau đó, cô lại trải qua sự đấu tranh, mâu thuẫn, trải qua ngũ vị tạp trần, cũng từng cảm cảm động vì anh, từng cảm thấy sự ấm áp.
Anh đã mang đến cho cô biết bao cảm xúc phức tạp.
Hoàn toàn không thể ngủ được.
Ôn Địch sờ lên đầu giường vài lần, sờ đến chỗ điện thoại, sau đó gọi điện cho anh.
“Sao vậy em?” Nghiêm Hạ Vũ ân cần hỏi.
Giọng nói của anh từ tính và khàn khàn, có vẻ anh vừa bị đánh thức khi đang ngủ.
Ôn Địch không nói quá nhiều: “Em chỉ muốn hỏi anh đã ngủ chưa thôi.”
Nghiêm Hạ Vũ nở nụ cười, cách màn hình điện thoại anh vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng không ổn của cô: “Anh ngủ rồi, nhưng chưa ngủ được sâu lắm.”
Ôn Địch: “May mà có em gọi điện, anh chìm vào trong giấc ngủ một lần nữa đi, ngủ sâu vào. Ngủ ít không tốt cho cơ thể đâu.”
“Cảm ơn em.”
“Không phải khách sáo, đây là nghĩa vụ của người chủ nhà như em mà.”
“Ôn Địch.” Nghiêm Hạ Vũ ngồi dậy, tựa lên đầu giường, nói tiếp: “Nếu em không ngủ được thì chúng ta đi tìm chỗ nào đó để nói chuyện phiếm.”
“Hiện tại em thấy hơi mệt.”
“Ngủ ngon.”
Ôn Địch cúp máy, ngáp một cái, nếu không ngủ thì trời sẽ sáng nhanh thôi.
Cô đi ngủ rồi thì Nghiêm Hạ Vũ lại không còn buồn ngủ nữa, cuối cùng cô cũng chịu tuỳ hứng với anh một lần. Cuộc gọi vào nửa đêm canh ba này, là do cô đã đi qua rất nhiều bước trong tim, bỗng nhiên nhớ đến anh rồi gọi cho anh.
Ôn Địch ngủ một giấc đến chín giờ sáng hôm sau, ngồi dậy đi rửa mặt, dì đã chuẩn bị xong bữa sáng cho cô rồi, dì nói Nghiêm Hạ Vũ đến công ty nửa tiếng trước.
Ôn Địch buột miệng nói: “Hôm nay anh ấy không nghỉ ngơi ạ?” Cô tự hỏi rồi tự cười, sao dì biết được. Hôm nay là thứ bảy, cô nghĩ anh sẽ nghỉ một hôm.
Cô vừa ăn bữa sáng vừa lướt hotsearch, chủ đề liên quan đến Lương Vũ và Doãn Tử Vu chỉ còn lại hai chủ đề ở cuối bảng thôi.
Cô nhắn tin cho Doãn Tử Vu: [ Em ở nhà à? ]
Mấy phút sau, Doãn Tử Vu mới gửi cho cô hình ảnh của hiện trường sự kiện: [Bà chủ Ôn, mau khen em vì sự kính nghiệp của em đi.]
Ôn Địch chắc chắn rằng mấy hôm nay chưa sắp xếp công việc cho cô ấy: [ Em nhận việc khi nào? ]
[ Nửa đêm hôm qua ạ, sau khi người tổ chức nắm được chuyện em bị tên đàn ông cặn bã đó đùa giỡn, nên muốn em lộ diện để tuyên truyền, liên hệ với chị Lỵ lúc nửa đêm, tiền cát - xê của em tăng gấp đôi so với hồi trước, vốn dĩ chị Lỵ không muốn nhận, em nghe thấy được nhận nhiều tiền như thế, có ngu đâu mà không nhận. ]
Chị Lỵ là người đại diện của Doãn Tử Vu, vì chuyện này mà tối qua chị ấy rất đau lòng cho Doãn Tử Vu, luôn ở cùng Doãn Tử Vu, lúc người bên tổ chức gọi điện cho chị ấy, Doãn Tử Vu đang ngồi ngay bên cạnh, không thèm nghĩ ngợi đã nói phải nhận. Lãng phí tình cảm cho mấy tên đàn ông cặn bã, nhưng không thể lãng phí tiền được.
Ôn Địch lo lắng: [ Mắt em không bị sưng à? ]
Doãn Tử Vu: [ Có hơi. ] Selfie một tấm rồi gửi cho Ôn Địch nhìn: [Bên phía tổ chức nói, muốn hiệu quả như vậy.]
Ôn Địch: [...]
Doãn Tử Vu cười nói: [ Không phải em vừa đẹp vừa dũng cảm à? ] Cô ấy không quên vỗ mông ngựa: [ Chẳng có cách nào khác cả, em là nhân viên của bà chủ Ôn. ]
Doãn Tử Vu lại nói với Ôn Địch rằng buổi chiều cô ấy muốn đến thử vai cho bộ phim [ Thế gian không bằng anh ], bên chỗ Chu Minh Khiêm nhắn với cô ấy rằng ba giờ cô ấy hãy qua đó.
Ôn Địch: [ Để chị lái xe đưa em đi, cho em đãi ngộ của việc vuốt mông ngựa. ] Doãn Tử Vu bị trêu đến mức cười lên.
Trước đó Ôn Địch đã tiêm một mũi dự phòng cho cô ấy, cô ấy đi thử vai thì không chắc là sẽ được nhận.
Nam chính của bộ phim [ Thế gian không bằng anh ] đã được chỉ định, là do Đàm Mặc Hành nhận vai, anh ấy là số ít trong những nam diễn viên từng đoạt giải và nhiều thành tích tốt trong cả màn ảnh lớn và màn ảnh nhỏ.
Chu Minh Khiêm cũng không quá lạc quan về việc Đàm Minh Khiêm và Doãn Tử Vu có thể diễn được kiểu tình cảm tinh tế và tỉ mỉ của đôi yêu nhau. Khí chất của hai người hợp với bộ phim [ Mặt trái dục vọng ] hơn, sự liều chết trong tình yêu, sự co dãn và lực sát thương trong từng ánh mắt, nếu diễn một đôi nồng nhiệt đến mức bắn ra lửa, nếu nhìn không hợp nhau, thì rất dễ dàng gây thất vọng cho khán giả.
Trong lòng Chu Minh Khiêm có khuynh hướng nghiêng về nữ diễn viên khác nhiều hơn.
Doãn Tử Vu muốn để Ôn Địch yên tâm, có thể nhận được vai diễn không, cô ấy cũng muốn xem xét để mở bản thân ra hơn, đi thử vai chỉ để khiêu chiến với bản thân. Cô ấy không muốn bị tên đàn ông cặn bã đánh bại.
Cô ấy vẫn nhớ lời Ôn Địch nói trong lúc kêu gọi đầu tư cho bộ phim [ Mặt trái dục vọng ], tiến lên phía trước được một bước thì tất cả sẽ thành công.
Ăn trưa xong, Ôn Địch đi ô tô, lái xe đến trước công ty, lúc đi ngang qua cửa hàng bán hoa, cô cố ý xuống xe mua một bó hoa.
Buổi sáng khi Doãn Tử Vu kết thúc hoạt động đã đến công ty ngay, ăn cơm trong công ty xong, lúc này thợ trang điểm đang trang điểm cho cô ấy, để chuẩn bị cho buổi thử vai vào buổi chiều.
Doãn Tử Vu nhìn thấy Ôn Địch ôm đoá hoa vào từ trong gương, cô ấy tưởng Nghiêm Hạ Vũ tặng hoa cho bà chủ: “Bà chủ, đừng mang theo để hành hạ chó độc thân.”
Ôn Địch: “Chị tự hành hạ bản thân đó.”
Cô để hoa tươi lên bàn trang điểm: “Đưa cho em đấy.”
Ngay cả cô khi đang ở trong giai đoạn thất tình, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy hoa tươi, đôi khi là vài bông, đôi khi là một bó, tuy không thể trị hết được sự đau lòng, nhưng nhìn thấy hoa tươi sẽ khiến tâm trạng không còn nặng nề nữa.
Cô không biết cách này có tác dụng với Doãn Tử Vu không.
Doãn Tử Vu đặt điện thoại xuống, ôm bó hoa đó vào ngực, hoa gì cũng có, rất lẫn lộn, nhưng kết hợp lại một chỗ làm là một cảnh đẹp ý vui.
“Bà chủ Ôn, thương lượng một chuyện nhé.”
“Nói đi.”
“Sau này, ngày nào cũng tặng em một bó được không, em sẽ cố gắng làm hết phận sự để vuốt mông ngựa.”
“Được thôi, nhưng không tặng vào những ngày lễ đâu.”
“Vì sao?”
“Mấy ngày đó, giá hoa trên thị trường tăng cao lắm.”
“Ha ha. Chị keo kiệt quá.”
Ôn Địch không đùa với cô ấy nữa, bảo cô ấy đi thay quần áo nhanh lên, cô chuyện một khoản tiền cho Viên Viên, để Viên Viên phụ trách tặng một bó hoa cho Doãn Tử Vu mỗi ngày.
Viên Viên biết cô đã đến công ty rồi, đến đây để trả sách cho cô, đây là bản tiếng anh của quyển 《 Return to Provence 》, cô ấy mất nửa tháng mới đọc xong hết, cả một nửa đọc không hiểu, nên cô ấy đã mua quyển tiếng trung để so sánh.
“Chị Ôn Địch, bình thường chị đi tìm sách ở đâu thế? Em cũng muốn mua.”
Ôn Địch nói cho cô ấy biết tên và địa chỉ của tiệm sách cũ: “Để chị gửi cho em.” Cô chỉnh sửa lại tin nhắn rồi gửi đi.
Viên Viên hỏi: “Quyển 《 Return to Provence 》 cũng ở trong đó ạ?”
Ôn Địch cười: “Em mua mà em quên mất rồi à?”
Viên Viên bối rối: “Em mua quyển sách này ạ? Hay là chị tìm thấy quyển sách này trong giá sách của tổng giám đốc Tần?”
“Đúng đó, chị cho em tiền, em lấy mười quyển sách, chị chọn được hai quyển.”
Viên Viên tưởng đây là lần đầu tiên cô ấy đọc cuốn sách này, không ngờ đây là lần thứ hai: “Chị Ôn Địch, vậy chắn chắn không phải em mua, lần đầu tiên em mua là do em chọn lung tung, nhưng lần đặc biệt chọn sách cho chị, em chắc chắn đã lướt qua thật kỹ, em chắc chắn em chọn không có quyển sách tiếng anh, tự em còn không biết à?”
Ôn Địch gọi hỏi Tần Tỉnh, hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Bây giờ không cần giấu giếm, dù sao không phải Ôn Địch không được nói đến, Tần Tỉnh nói: “Anh Nghiêm mua sách cho cô, không ngờ cô lại nhìn thấy.”
Hôm nay trong lúc Ôn Địch cho Nghiêm Hạ Vũ tiền tiêu vặt, cô cho anh thêm năm mươi xu.
Doãn Tử Vu thay quần áo xong, chuẩn bị xuất phát để đi thử vai, cuối cùng cô ấy không để Ôn Địch đưa đi, có cảm giác như ba mẹ đưa đi thi vậy đó, rất lo lắng, mang cô ấy cầm theo bó hoa Ôn Địch đưa cho cô: “Có cái này thì chắc chắn em sẽ gặp may.”
Thấy Ôn Địch cầm quyển sách trong tay, gần đây cô ấy đang khổ cực học tiếng anh, nên muốn đọc thử một quyển sách gốc tiếng anh.
Chờ trong công ty một lát, hôm nay thời tiết nắng đẹp, bỗng nhiên Ôn Địch muốn lái xe đi một vòng, cô đi từ trong văn phòng của Tần Tỉnh ra, cô gặp Thẩm Đường về sau buổi đàm phán, hợp tác.
Thẩm Đường ôm bả vai cô: “Đừng vội, thương lượng với mình chuyện nên đi du lịch ở đâu đây.”
“Hai chúng ta à?”
“Bốn người đó, nếu không lúc chúng ta ăn uống sẽ không có ai chăm sóc, nếu mệt lúc đang đi, rốt cuộc là cậu cõng mình hay mình cõng cậu?”
“...”
Lần trước khi bốn người đi du lịch là sáu năm trước, vào mùa hè, họ đã đi câu cá trên biển.
Ôn Địch không biết gần đây Nghiêm Hạ Vũ có bận không, không biết có thể rút thời gian để đi du lịch không.
Thẩm Đường nói: “Đây là chuyện Tưởng Thành Duật phải thương lượng với anh ấy, cứ để họ tự bàn bạc.”
—
Cuối cùng họ quyết định đi thôn Hải Đường chơi vài ngày, Nghiêm Hạ Vũ thương lượng Tưởng Thành Duật xong chuyện nên xuất phát vào ngày nào, bắt tay vào thu xếp công việc.
Trong từ ngữ của Tưởng Thành Duật lộ ra sự ghét bỏ: [ Cậu cố gắng đừng để xe bị tuột xích, đến lúc đó làm liên luỵ đến tôi. ]
Nghiêm Hạ Vũ: [ Tôi còn ít hơn cậu hai tuổi đấy, nếu muốn liên luỵ thì phải do cậu làm liên luỵ đến tôi. ]
Anh đang đọc mail, có khách không mời mà đến vào văn phòng, Quan Hướng Mục đến tìm anh.
Họ đã không gặp nhau gần nửa năm rồi, bình thường cũng bận rộn, nên không có thời gian để đến gặp nhau, trong khoảng thời gian này Quan Hướng Mục có đi Bắc Kinh, nên đến đây ngồi một lát.
“Người đại diện của Lương Vũ và công ty chủ quản đã được sắp xếp ổn thoả.”
Nghiêm Hạ Vũ cảm ơn, quan tâm hỏi: “Anh với cô hai thế nào rồi?”
Quan Hướng Mục có một phần ba thời gian để ở Giang Thành, nhưng cơ hội để gặp Ôn Kỳ Trăn có hạn, trừ khi ông ta ra cửa công ty để đứng đợi bà ấy tan làm.
“Còn sao được nữa, có gì tiến triển thì anh lại im lặng không nói cho chú à?”
Nghiêm Hạ Vũ thoát khỏi trang web mail, tự mình đi rót một cốc nước ấm cho ông ta.
Hiện tại Quan Hướng Mục sống vô cùng kỷ luật, không hút thuốc lá, không uống rượu bia, mỗi ngày đều kiên trì rèn luyện để giữ hình thể, cố gắng ít thức đêm, đi ngủ sớm, ông ta chưa từng ghét sinh nhật đến như vậy, vì điều đó đồng nghĩa với việc ông ta đã già thêm một tuổi.
“Anh từng ăn một bữa cơm với Kỳ Trăn, cô ấy nói với anh rằng, cô ấy không có ý định kết hôn lần thứ ba, nếu muốn tìm bạn trai, cô ấy cân nhắc đến việc tìm một người có độ tuổi ngoài bốn mươi.”
Ông ta là người giỏi nhất trong khả năng lừa mình dối người.
Ông ta tự trêu bản thân: “Anh phát hiện anh rất may mắn trong chuyện mấy cặp đôi quay lại với nhau, chú nhìn đi, Tưởng Thành Duật và Thẩm Đường cũng đã quay lại, có cả con rồi, chú và Ôn Địch cũng không có quá ít hy vọng, làm sao anh lại không thể tự tăng khả năng này cho bản thân chứ.”
Ông ta không nói chuyện của mình nữa, hỏi cuối năm Nghiêm Hạ Vũ và Ôn Địch có khả năng đi gặp người lớn không, ông ta thúc giục Nghiêm Hạ Vũ: “Chú cố gắng nhanh lên, đừng để anh đợi đến năm mươi tuổi.”
Quan Hướng Mục bỏ cốc xuống: “Chú bận tiếp đi.”
Tổng cộng ông ta ngồi ở đây không đến mười phút đã đi. Có những câu ông ta không biết làm thế nào để nói với những người bên ngoài, thì lại có thể nói ra hai câu trong chỗ của Nghiêm Hạ Vũ.
Ngay sau Quan Hướng Mục, Nghiêm Hạ Vũ tắt máy tính đi, nói với Ôn Địch một tiếng, rằng buổi tối anh phải về nhà cũ một chuyến, có lẽ khoảng mười giờ sẽ về nhà.
Cuối tuần anh muốn đi du lịch, nên anh phải về nhà thăm mẹ và em gái.
Tất nhiên, yếu tố khoe khoang chiếm nhiều hơn.
Nghiêm Hạ Vũ gửi tin nhắn cho em gái: [ Khi nào em về nhà thế? ]
Nghiêm Hạ Ngôn: [ Em đang trên đường về, để anh làm gì? Anh đang ở nhà à? Anh có đưa Ôn Địch về nhà không? ]
[ Ôn Ôn vẫn chưa thể thích ứng với nhà của bọn anh, nên qua một khoảng thời gian nữa rồi hẵng nói lại. ]
[ Chờ đến khi quan hệ giữa anh và Ôn Địch dịu đi, thì em sẽ đưa con của em đến thăm người thân, đi tìm con gái của anh chơi. ]
Nghiêm Hạ Ngôn cũng có mèo, lớn hơn Ôn Ôn một tháng.
Hai mươi phút sau, tiếng chuông điện thoại của Nghiêm Hạ Vũ vang lên, Nghiêm Hạ Ngôn gọi cho anh, xe của anh đã rẽ vào sân nhỏ trong nhà cũ rồi, nên anh ngắt máy luôn.
Nghiêm Hạ Ngôn vẫn chưa từ bỏ ý định, gọi lại một lần nữa.
“Anh ơi, anh đừng có về.”
“Sao?”
“Ba mẹ của Khương Quân Tinh đang ngồi trong nhà chúng ta.”
“Anh dừng xe xong rồi.”
Nghiêm Hạ Vũ cúp máy.
Diệp Mẫn Quỳnh nghe thấy tiếng ô tô đi vào trong sân, hỏi dì là ai đến, dì nói là Hạ Vũ.
Bà ấy không ngờ đến việc con trai bỗng nhiên về nhà, hồi trước bà ấy còn hỏi anh rằng tuần này có về ăn cơm không, anh nói đang bận, không biết khi nào mới về được.
Nghiêm Hạ Vũ không cần hỏi cũng biết vì sao cha mẹ Khương Quân Tinh đến nhà anh, là vì Khương Chính Càn.
Cha của Khương Quân Tinh đã bỏ sự tự cao xuống để đến chủ động đàm phán, chắc là Khương Quân Tinh cũng có ý đó. Hồi trước anh không nghe điện thoại của Khương Quân Tinh, cô ta biết chuyện này không thể đến để đàm phán được, nên đành làm phiền ba cô ta đến nói chuyện cũ, nhanh chóng chấm dứt các kiểu mâu thuẫn giữa anh và chú nhỏ của cô ta.
Chào hỏi đơn giản xong, Nghiêm Hạ Vũ ngồi xuống đối diện ba Khương, hai chân tựa lên trên ghế sô pha.
Ba Khương biết Nghiêm Hạ Vũ nóng tính, đi tìm anh trực tiếp chưa chắc đã dễ nói chuyện, vì vậy ông ta đến nhà họ Nghiêm ngồi một chút. Đúng lúc gặp anh về nhà cũ.
Ông ta luôn coi trọng Nghiêm Hạ Vũ, ông ấy đánh giá cao sự gánh vác, năng lực và chiến thuật của anh, tất cả đều phù hợp với yêu cầu làm con rể tương lai của ông ta.
Hồi đó khi Nghiêm Hạ Vũ yêu con gái của ông ta, ông ta luôn vui mừng trong âm thầm, không ngờ hai đứa lại cãi nhau đến mức chia tay, ông ta cũng khuyên con gái rằng, chẳng qua Nghiêm Hạ Vũ chỉ là người nóng nảy, không tốt tính, khi trưởng thành hơn sẽ biết kiềm chế lại, nhưng con gái lại nói rằng cô ta không thể chịu đựng được.
Sau này con gái không thể không hối hận, nhưng cũng vô ích rồi.
Đầu tiên ba Khương trách mắng em trai nhà mình không đúng: “Tình hình hiện tại của hai người, chưa tính là cạnh tranh khi kinh doanh, chỉ là phá nhau thôi, người kia thiệt hại thì mình cũng không được lợi, đây không phải khiến người khác được ngư ông đắc lợi à, cậu nói hai người nợ nần gì nhau. Tôi sẽ kéo một khúc, việc này đi đến nước này, trên phương diện làm ăn tôi không tham gia vào, mạnh được thì yếu thua, hai người ai giỏi hơn thì cứ làm nhiều hơn.”
Ông ta tỏ thái độ: “Chú nhỏ của Quân Tinh đi tra hành tung của cậu, lại mang đến cho cô Ôn nhiều phiền phức như vậy, tất cả tổn thất sẽ đều tính vào gia đình của tôi. Cậu thấy cậu cần phải đền bù tổn thất gì, để trợ lý liên hệ với Quân Tinh.”
Nghiêm Hạ Vũ: “Coi như là xong việc đền bù tổn thất rồi, tôi cũng chẳng thiếu tí tiền đó. Bình thường toàn là tôi đền bù tổn thất cho người khác.”
Diệp Mẫn Quỳnh: “...”
Bà ấy biết con trai rất hoang đường.
Nghiêm Hạ Vũ nhìn về phía ba Khương, giọng điệu đều đều: “Chú và cô có thành ý như thế, thì tôi cũng sẽ nhượng bộ một bước, để Khương Chính Càn xin lỗi tôi, thì việc này sẽ qua đi.”
Đây không phải nhượng bộ, mà là giết người từ tim, để Khương Chính Càn nói xin lỗi, thì không bằng cho ông ta một đao luôn cho thoải mái.
Mặt ba Khương không đổi sắc, cười nói: “Tôi sẽ nói chuyện với cậu ấy sau.”
Mẹ Khương đặt chén trà xuống, tạm biệt đúng lúc: “Không làm chậm giờ ăn cơm của gia đình nữa, chúng tôi cũng về nhà ăn cơm đây.”
Diệp Mân Quỳnh tiễn họ ra cửa, rồi về lại phòng, hai anh em đã ngồi vào trước bàn ăn để chờ ăn cơm.
“Mẹ, họ chạy đến đây làm gì?” Hạ Ngôn tò mò hỏi, lúc nãy cô ấy lên lầu, không biết họ đang nói chuyện gì.
“Chuyện của anh con và Khương Chính Càn.”
“Không dễ dàng gì, rõ ràng ba của Khương Quân Tinh còn phải chủ động tìm đến tận cửa.”
“Con nghĩ là ông ta muốn đến à, ông ta không thể làm gì em trai của ông ta cả, nếu không sẽ không bỏ lòng tự cao xuống, nhà họ Khương sắp loạn rồi, chọn tổn thất hay quyền lợi của nhà họ Khương đây.” Dù con trai có xử lý thế nào, Diệp Mẫn Quỳnh vẫn không xen vào. Nếu hôm nay con trai không về, thì việc cha mẹ Khương Quân Tinh đến đây, bà cũng không định nói với con trai.
Bà ấy hỏi con trai: “Không phải con nói con không về được à?”
Nghiêm Hạ Vũ: “Con về ăn cơm với cả nhà, cuối tuần con không có thời gian.”
Cũng chẳng ai hỏi cuối tuần anh bận chuyện gì, anh phối hợp nói: “Con muốn đi du lịch với Ôn Địch.”
“Quào, mẹ đã nói rồi mà.”
Diệp Mẫn Quỳnh trêu chọc con trai: “Vui hơn cả việc đi hưởng tuần trăng mật à.”
“Không ạ. Đi hưởng tuần trăng mật hạnh phúc hơn.”
—
Lúc Nghiêm Hạ Vũ về biệt thự của Ôn Địch mới có chín giờ ba mươi, sớm hơn nửa tiếng so với thời gian dự tính. Anh lấy nửa ly rượu vang đỏ, cầm ly rượu lên tầng.
Ôn Địch đang bận rộn trong thư phòng, cửa không khoá, nhưng Nghiêm Hạ Vũ vẫn gõ cửa vào.
Có bóng xuất hiện gần bàn, cô ngước mắt lên nhìn, ngón tay Nghiêm Hạ Vũ để ly rượu vào sát miệng cô: “Mới mở một chai khác, em nếm thử đi.”
Ngón tay áp út của anh nổi bật dưới màu đỏ như ruby của ly rượu, như khảm vào nhau, cũng có thể là do ngón tay thon dài của anh làm tăng thêm cảm nhận.
Ôn Địch uống một ngụm nhỏ.
Nghiêm Hạ Vũ lắc ly rượu, để chỗ môi cô từng chạm chuyển đến gần anh, nhấp một ngụm nhỏ từ nơi cô đã uống.
“Hôm nay [ Thế gian không bằng anh ] bắt đầu thử vai nhỉ?”
Hôm nay anh từng nghe Khang Ba nói qua một câu: “Doãn Tử Vu cũng đi thử vai à?”
“Ừ. Em là bà chủ của cô ấy, chỉ cần em thấy đây là một kịch bản tốt thì chắc chắn sẽ tranh thủ cho cô ấy. Còn có thể nhận được vai diễn đó không, cuối cùng phải xem liệu cô ấy có phù hợp không, nhưng lại quá sức, hiện tại tình trạng của cô ấy đang chịu ảnh hưởng bởi Trương Kiều Dự, vốn dĩ em đang hy vọng rằng cô ấy có thể đột phá, thể hiện những vai diễn khác nhau.”
Hiện tại thì bị treo lại rồi.
“Nếu anh giao cho Chu Minh Khiêm tuyển diễn viên, thì cũng đừng can thiệp nhiều.”
Nghiêm Hạ Vũ: “Chắc chắn anh sẽ không can thiệp, nếu anh can thiệp thì đã chẳng để cậu ta mở casting rồi. Nếu đã giao cho anh ta thì chắc chắn anh sẽ tôn trọng quyết định của anh ta.”
“Muốn uống nữa không?” Anh lại đưa ly rượu đến gần miệng cô.
Chưa đợi cô há miệng, đột nhiên anh nhớ đến chuyện gì đó: “Đợi một lát, để xem em có uống được không đã.” Anh nhớ kỳ sinh lý của cô đến trong hai ngày này.
Ôn Địch không hiểu vì sao, chỉ thấy anh mở điện thoại ra.
Nghiêm Hạ Vũ hỏi cô: “Kỳ sinh lý của em là vào khoảng lúc nào? Phần mềm nhỏ trong phần ghi chú không được chuẩn lắm. Ba năm nay, mỗi tháng anh đều so sánh với lùi ba ngày trong ghi chú, nhưng đôi khi em lại bị hoãn ba ngày, đôi khi lại bị hoãn hai ngày, vì vậy sẽ khác biệt với ngày thực tế của em.”
Ôn Địch nhìn về phía màn hình máy tính trống rỗng trước mặt: “Anh ghi chép chuyện này làm gì?”
“Thói quen thôi.” Hơi dừng lại, Nghiêm Hạ Vũ lại nói: “Lúc đó vẫn ôm suy nghĩ đó trong đầu, nhỡ sau này quay lại với em, đột nhiên em thấy buồn, trong lòng anh có thể nêu ra một số cái là lý do.”
Anh hỏi kỳ sinh lý vào tháng trước của cô là ngày nào.
Ôn Địch cũng không nhớ lắm, mở ghi chú trong điện thoại ra, nói ngày cụ thể cho anh.
Nghiêm Hạ Vũ nói: “Nó hơn mười ngày so với chương trình anh điền trong ghi chú.”
Anh lại đưa ngày tháng vào để tính toán lại một lần nữa, sau đó đưa ly rượu cho cô: “Em có thể uống được rồi.”
Ôn Địch uống một ngụm, không cảm nhận được vị rượu.