Rời khỏi nhà Ôn Địch, Nghiêm Hạ Vũ lại mở định vị ra.
Tần Tỉnh gọi điện cho anh, hỏi anh đang ở đâu.
Nghiêm Hạ Vũ hỏi lại: “Chuyện gì?”
Tần Tỉnh thở dài, nói đêm nay Điền Thanh Lộ tới rủ anh ta tới quán bar uống rượu. Anh ta vốn tưởng Điền Thanh Lộ chỉ định lôi kéo anh ta cùng đầu tư vào một hạng mục nào đó với mình, nào ngờ khi tới bar, một mình cô ta nốc cạn ba chén, tự châm tự uống, chẳng nói lời nào.
Dù Tần Tỉnh có hỏi thế nào Điền Thanh Lộ cũng không chịu hé răng, sau đó chỉ nói đúng một câu: Tâm trạng không tốt.
Đương nhiên là Tần Tỉnh biết tâm trạng cô ta không tốt, mắt mù cũng nhìn ra được.
Uống xong chén thứ ba cô ta lại uống thêm hai chén nữa, anh ta cũng không dám để Điền Thanh Lộ uống nhiều như vậy, thay cô ta uống một ly.
Mới hai phút trước, Điền Thanh Lộ rời khỏi quán bar. Trong suốt hai tiếng ngồi trong quán bar này, cô ta đã nhìn điện thoại cả trăm lần, trông có vẻ như đang đợi điện thoại của ai, nhưng mãi người đó chẳng gọi đến.
Tần Tỉnh kể xong, hỏi: “Anh Nghiêm, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Hai anh chị cãi nhau hả?”
“Tôi với cô ta thì có nổi khúc mắc gì.”
“Vậy hai người…” Tần Tỉnh đang nói lại dừng, nhớ tới chuyện chiều nay, vẻ mặt Ôn Địch tái nhợt, thậm chí còn chẳng lái được xe. Anh ta có linh cảm chuyện này không đơn giản.
Nghiêm Hạ Vũ nói: “Ôn Địch biết rồi.”
Tần Tỉnh: “?”
Anh ta không hiểu đầu đuôi ra làm sao.
Mãi sau anh ta mới hiểu ra Ôn Địch biết cái gì, “Vậy anh định làm thế nào với Ôn Địch?”
Bỗng Tần Tỉnh nghe được một giọng máy truyền tới từ ống nghe, “Chạy thẳng về phía trước, cách 100m có đèn đỏ…”
Anh ta nhíu mày: “Sao lại phải dùng giọng đọc chỉ đường? Anh đang không ở Bắc Kinh sao?”
“Tới ngay đây.”
Nghiêm Hạ Vũ mở nhỏ tiếng chỉ đường, nói với Tần Tỉnh: “Không có việc gì thì tôi cúp trước.”
“Đừng anh.” Tần Tỉnh không còn chớt nhả như ngày thường, lo lắng nói: “Anh đang ở đâu? Em tới lái thay anh.”
“Không cần đâu.”
“Anh còn khách sáo với em làm gì.”
Nghiêm Hạ Vũ không còn tâm tình nói chuyện tào lao, dứt khoát cúp điện thoại.
Giọng nói chỉ đường lại máy móc lặp lại, anh phải dựa hoàn toàn vào định vị để về nhà.
Về tới nhà liền thấy quản gia và dì Thôi đang đứng ở phòng khách chờ anh, bầu không khí trong nhà chưa bao giờ nặng nề tới mức này.
Dì Thôi thường tới nhà Ôn Địch để quét tước dọn dẹp, lúc nào Ôn Địch ở nhà thì bà sẽ nấu cơm canh cho cô ăn, nhưng một tiếng trước Ôn Địch lại gọi điện cho bà, nói từ giờ trở đi bà không cần phải qua nhà cô nữa.
Nghiêm Hạ Vũ bước vào nhà, ném chìa khóa xe lên bàn trà, nói: “Đã trễ thế này sao hai người còn chưa nghỉ ngơi?”
Dì Thôi tạm thời không nhắc tới chuyện Ôn Địch, sợ anh bị stress, chỉ tận tình hỏi han: “Cơm tối cậu còn chưa ăn đâu, cậu muốn ăn gì thì bảo tôi, tôi làm cho.”
“Tôi không ăn đâu, hai người đi nghỉ ngơi đi.” Nghiêm Hạ Vũ ngồi xuống chỗ ghế sô pha Ôn Địch thường nằm đọc sách, trước mặt bàn còn đang chồng chất những cuốn sách mà Ôn Địch chưa đọc xong.
Trong nhà yên tĩnh quá mức, anh bèn mở TV lên.
Bỗng điện thoại anh nhận được tin nhắn, Nghiêm Hạ Vũ theo phản xạ có điều kiện mà tưởng rằng Ôn Địch tìm anh, chờ tới lúc lấy di động ra mới chợt nhớ, Ôn Địch đã xóa số của anh đi rồi.
Anh sẽ chẳng nhận được tin nhắn của cô nữa.
Tin nhắn vừa được gửi tới là của trợ lý Khang, anh ta muốn báo cáo lại tiến độ công việc.
Ngoài ra còn có hạng mục hợp tác đầu tư tại Giang Thành cùng nhà họ Điền, thời gian khảo sát thực địa đã được định ra.
Khang Ba gửi anh tất cả lịch trình sắp tới.
Nghiêm Hạ Vũ không mở lịch trình ra nhìn, chỉ nhắn lại: [Anh tự xem rồi sắp xếp đi.]
Khang Ba nhìn chằm chằm vào mấy chữ này, cân nhắc một lúc. Sếp anh ta đang mất tập trung, khả năng cao là đang ngồi xem TV cùng Ôn Địch, bằng không thì anh rất ít khi nói lập lờ nước đôi như vậy: [Được.]
Mấy phút sau, điện thoại của Nghiêm Hạ Vũ lại rung lên, có cuộc gọi tới, là của Điền Thanh Lộ.
Anh không nghe, nhấn nút từ chối cuộc gọi.
Nghiêm Hạ Vũ tắt TV rồi quay về phòng, giường ngủ trong phòng vẫn còn để nguyên từ lúc Ôn Địch rời giường ban sáng, hai cái gối nằm chồng lên nhau. Gối của cô luôn luôn nằm chồng lên gối của anh, như đang thay cô nói, cô áp đảo anh ở mọi phương diện, dù chỉ là một cái gối đầu.
Tắm rửa xong xuôi, Nghiêm Hạ Vũ đặt gối của Ôn Địch ở bên giường của cô, tựa như những lúc cô đi công tác hồi trước.
Thực ra trong lòng anh ngầm hiểu, chuyện vốn không còn như trước nữa rồi.
Tới sáng thứ hai, Khang Ba lái xe tới đón Nghiêm Hạ Vũ.
Tuy thấy sắc mặt sếp tổng không được được tốt nhưng Khang Ba không suy nghĩ nhiều.
Khi hai người tới chân tòa Kinh Việt, một chiếc xe ô tô màu trắng đang đứng ở vị trí cầm đỗ.
Những nhân viên đi ngang qua không khỏi hiếu kỳ, đi nhẹ nói khẽ, xì xào bàn tán xem đây là xe của ai, sao lại ngang ngược như thế, gần như là đã đỗ hẳn trước cửa công ty của bọn họ.
Nghiêm Hạ Vũ đang tựa người ở thành ghế nhắm mắt dưỡng thần, không biết tình huống bên ngoài lúc này.
Khang Ba nhận ra đó là xe của Điền Thanh Lộ, vì vậy liền nhỏ giọng báo cáo với Nghiêm Hạ Vũ: “Nghiêm tổng, xe của cô Điền đang đứng ở trước cửa ra vào công ty.”
Nghiêm Hạ Vũ mở mắt, nhìn về phía cửa ra vào của tòa cao ốc.
Điền Thanh Lộ đã đẩy cửa xuống xe, đi về phía xe anh.
Tài xế thấy vậy cũng không định dừng lại, ô tô vẫn chạy chậm, còn về phần có đỗ lại không thì phải chờ chỉ thị của Nghiêm Hạ Vũ.
Phải qua vài giây nữa Nghiêm Hạ Vũ mới nói ngừng xe. Anh kéo cửa kính xuống, Điền Thanh Lộ còn cách xe anh mấy bước xa.
Từ lúc tới tìm Ôn Địch tới giờ, chưa một khắc nào Điền Thanh Lộ cảm thấy dễ chịu. Cô ta không biết Nghiêm Hạ Vũ sẽ phản ứng thế nào về chuyện này, cô ta cũng đã chuẩn bi tâm lý đợi anh tính sổ, nhưng anh lại làm như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Nghiêm Hạ Vũ càng im lặng, Điền Thanh Lộ càng bất an.
Hôm qua cô ta gọi anh nhưng anh không bắt máy, việc đã đến nước này, không làm thì chớ, đã làm thì phải làm cho dứt điểm, vì vậy cô ta lái xe tới công ty tìm anh.
Nhưng trong những lúc lo sợ bất an ấy cô ta cũng tưởng tượng, có lẽ sau khi chia tay với Ôn Địch, từ nay về sau Nghiêm Hạ Vũ sẽ có thể bình ổn quay trở lại quỹ đạo cuộc sống riêng.
Lời xin lỗi cô ta không thể nói, vốn dĩ trong chuyện này, người mắc lỗi không phải cô ta.
Giọng Nghiêm Hạ Vũ lạnh lùng vang lên: “Tôi với cô không có gì để nói với nhau hết. Có việc thì tìm trợ lý Khang, nhớ hẹn trước.”
Thái độ của anh hiện giờ lại càng khiến cô ta bất an hơn. Đao cùn cắt thịt quả thực đau đớn, còn chẳng thà anh đâm cô ta một nhát chết luôn cho rồi.
Điền Thanh Lộ lựa lời: “Em biết là anh giận em. Hôm qua em nóng giận quá nên mới nói với Ôn Địch về Khương Quân Tinh, dù có bất mãn thế nào thì anh cũng phải nói cho em biết chứ.”
Nghiêm Hạ Vũ khoác tay lên thành xe, im ắng nhìn cô ta một lát rồi nói: “Tức giận rồi cãi nhau, đó là chuyện thường tình giữa hai vợ chồng, tôi có cãi nhau cũng sẽ cãi nhau với Ôn Địch, chẳng lý nào tôi lại phải nổi giận với cô.”
Điền Thanh Lộ nắm chặt chiếc chìa khóa xe trong tay, cũng may là móng tay cô ta ngắn, có dùng sức lắm cũng không nắm tới độ đau tay.
Cô ta cười tự giễu, giữa cô ta và anh còn có hôn ước, vậy mà anh lại nói mình với Ôn Địch mới là vợ chồng.
“Em tới tìm anh không phải là để xin anh tha thứ, em thấy mình làm vậy không có gì sai cả, em có thể chịu được việc anh hẹn hò với Ôn Địch trong bao lâu, một tháng, hai tháng? Nhưng về lâu về dài, em chắc chắn sẽ không thể chịu được nữa, dù hôm qua em không tới tìm cô ấy thì đây cũng chỉ là chuyện sớm muộn.”
Nghiêm Hạ Vũ nói: “Cô đúng hay cô sai chẳng liên quan gì tới tôi cả, cô cảm thấy đó là lẽ phải thì cô cứ việc làm. Tôi cũng vậy thôi. Còn về hậu quả, tự chúng ta gánh là được.”
Anh liếc mắt nhìn đồng hồ, ý bảo tài xế lái xe đi.
Khang Ba rốt cuộc đã hiểu ra tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Khi đi thang máy, Nghiêm Hạ Vũ chủ động nói chuyện cùng trợ lý Khang: “Ôn Địch cãi nhau với tôi, chia tay rồi.”
Khang Ba ổn định hơi thở, hỏi thăm: “Nếu không thì để tôi tới tìm cô Ôn nói chuyện chút nhé?”
“Nói gì đây?” Nghiêm Hạ Vũ nói: “Không cần đâu. Tính Ôn Địch vốn kiêu ngạo, lại còn thù dai nhớ lâu, cô ấy biết tôi đã đính hôn, Điền Thanh Lộ lại còn nói với cô ấy về Quân…” Tinh, nhưng dường như anh đã ý thức được mình đang đinh nói cái gì, vì thế chữ “Tinh” kia anh không nói ra, khựng lại một chút rồi đổi thành: “Điền Thanh Lộ lại còn nói với cô ấy về Khương Quân Tinh, giờ anh đi tìm cô ấy cũng không thể bắt chuyện được với cô ấy đâu.”
Khang Ba đang định nói rồi lại thôi. Ngay từ lúc sếp anh ta quyết định thêm tên Ôn Địch vào giấy sở hữu biệt thự chắc chắn là đã nhận ra lòng mình, nhưng kết quả lại phức tạp.
Thang máy đi lên tới tầng có văn phòng của Nghiêm Hạ Vũ thì dừng, trợ lý Khang ấn nút mở cửa, chờ sếp tổng đi ra ngoài rồi anh ta mới đi theo.
Nghiêm Hạ Vũ bỗng xoay người, “Ôn Địch oán tôi đối xử với cô ấy không tốt nhưng lại đối xử tốt với Khương Quân Tinh.”
Khang Ba ngầm hiểu ý sếp, đây là đang muốn để cho người ngoài cuộc như anh nói ra góc nhìn của mình. Anh ta nói chi tiết: “Theo quan điểm của tôi thì, mấy năm qua anh đã đối xử với cô Ôn rất tốt.”
Ý tại ngôn ngoại, đây cũng là những thứ mà anh đã chứng kiến, còn về phần trong lòng Nghiêm Hạ Vũ nghĩ thế nào, anh ta không rõ cho lắm.
Nghiêm Hạ Vũ bình phẩm: “Kĩ năng giao tiếp của anh càng ngày càng lên trình rồi đó.”
Trợ lý Khang: “…”
――
Suốt một tuần liền, Ôn Địch phải uống thuốc an thần để ngủ, dù thế nào đi chăng nữa thì cô ít nhất cũng phải đảm bảo được thời gian ngủ, như thế sắc mặt mới miễn cưỡng trông ổn.
Tới sáng thứ sáu, cô nhận được điện thoại từ mẹ.
Xế chiều nay Triệu Nguyệt Linh sẽ đáp máy bay xuống Bắc Kinh, đến tối bà sẽ tới dự bữa cơm cùng gia đình của Minh Kiến Quân. Đầu tiên Minh Kiến Quân vốn muốn hẹn Cù Bồi và Ôn Địch tới, nhưng hiện giờ Cù Bồi vẫn còn đang điều trị phục hồi sau phẫu thuật nên không thể ra ngoài dùng bữa.
Đầu óc Ôn Địch hiện tại đã ù lì, cô cũng lười suy nghĩ, hỏi thẳng mẹ: “Minh Kiến Quân có ý gì hả mẹ?”
“Lúc trước con đã phải chịu oan ức lớn như vậy, mẹ gọi điện cho Minh Kiến Quân, ông ta nói muốn tìm cơ hội để hai bên cùng ngồi lại với nhau, ông ta sẽ dẫn theo cả vợ và con trai tới, chuyện gì nên làm sáng tỏ thì sẽ làm sáng tỏ hết, miễn cho hiểu lầm càng lúc càng trầm trọng hơn.” Triệu Nguyệt Linh sao có thể khoanh tay đứng nhìn con gái yêu của mình bị người ta đồn đại không hay.
Con gái bà cảm thấy không sao hết, nhưng thân là một người mẹ, bà không thể trơ mắt nhìn con mình bị chịu thiệt thòi.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Ôn Địch tới sân bay đón mẹ. Chiều mẹ cô mới tới, nhưng cô nói cô sẽ tới sân bay trước hai tiếng, ở nhà rỗi rãi nhiều quá sinh nhàm chán, chi bằng tới nơi đông người chút sẽ vui hơn.
Sau khi đón được người, Ôn Địch kéo tay mẹ hỏi han.
Triệu Nguyệt Linh vốn tỉ mỉ, chỉ cần liếc qua là đủ biết con gái dạo này không ngủ đủ, “Lại thức đêm viết kịch bản đó hả?”
Ôn Địch vô thức đưa tay sờ mặt, “Vậy mà mẹ cũng nhìn ra sao.”
Lưỡng lự một hồi lâu, Ôn Địch quyết định sẽ nói tình hình thực tế cho mẹ cô được biết, việc này cũng không thể giấu mãi được.
Ngồi lên xe, cô nắm lấy tay mẹ, xoa xoa giống như khi còn bé, “Mẹ.”
Triệu Nguyệt Linh cười, nhìn con gái, “Sao vậy con?”
Ôn Địch ngập ngừng mấy lần rồi mới nói ra: “Con định bán căn nhà hiện tại đi.”
Nụ cười trên mặt Triệu Nguyệt Linh cứng đờ, nhưng bà mau chóng che giấu đi, cười tự nhiên như không: “Con cứ xem rồi làm, không thích thì bán cũng được, ăn ở quan trọng là phải thoải mái.”
Mẹ cô thông minh như vậy chắc chắn là đã đoán ra được cô và bạn trai đã chia tay.
Nhưng mẹ cô sẽ không truy vấn ngọn nguồn câu chuyện.
Triệu Nguyệt Linh khuyên con gái: “Mẹ nghĩ, con hẳn là nên vui mừng mới đúng.”
Ôn Địch đưa tay đỡ trán, cười yếu ớt với mẹ, “Sao lại thế ạ?”
Triệu Nguyệt Linh nói: “Không đến được với nhau đồng nghĩa với việc hai con không hợp, đời còn dài, sẽ còn rất nhiều người phù hợp với con hơn, con không thấy tò mò sau này mình sẽ gặp được người như thế nào sao? Còn mẹ thì tò mò lắm.”
Ôn Địch cười, “Nghe mẹ nói vậy con cũng bắt đầu thấy tò mò rồi đó.”
Nở nụ cười trên môi nhưng trong lòng cô vẫn khổ sở đau đớn như trước.
Sau đó, hai mẹ con cố gắng tránh đi chủ đề tình cảm nam nữ này.
Triệu Nguyệt Linh nhận được tin nhắn từ Minh phu nhân, bà ấy nhắn địa chỉ nhà hàng tới.
Nhà hàng lần này là do Minh phu nhân đặt trước, dựa theo khẩu vị và sở thích của Ôn Địch.
Tới sáu giờ, Minh phu nhân và con trai đến đó trước.
Tối nay tổng cộng có năm người ăn, Minh Kiến Quân có một cuộc hẹn vào buổi chiều, giờ vẫn đang trên đường tới, Triệu Nguyệt Linh và Ôn Địch cũng chưa tới.
Kỳ Minh Triệt ngồi ở ghế sô pha nhìn điện thoại, thi thoảng nhấp một ngụm cà phê.
Minh phu nhân lấy thêm cà phê cho con trai, liên tục căn dặn: “Đợi đến khi Ôn Địch và mẹ con bé tới, con không được xị cái mặt ra đâu đấy, nếu không về nhà biết tay mẹ!”
“Con biết rồi.” Kỳ Minh Triệt đáp, còn về chuyện tình nhân ngoài giá thú của bố anh, anh biết chuyện sẽ không đơn giản như vậy, hiện tại đã loại được một đối tượng là Ôn Địch, không có nghĩa là sẽ không còn ai khác tình nghi.
“Mẹ, mẹ chỉ đang tự lừa mình dối người hay là…”
Minh phu nhân cắt ngang lời con trai: “Trong mắt con mẹ là một người để bản thân chịu thiệt như vậy sao? Nếu bố con lăng nhăng ở bên ngoài thật, làm sao mẹ có thể trơ mắt nhìn tiểu tam tiêu xài phung phí số tiền bao năm qua mẹ cật lực cày cuốc chứ?”
Kỳ Minh Triệt không phản bác gì nữa.
Minh phu nhân bưng chén cà phê lên, thưởng thức một cách không tập trung.
Chuyện chồng bà có tình nhân bên ngoài là đúng sự thật, chỉ là tạm thời bà chưa có bằng chứng. Giờ bà chỉ muốn kìm con trai mình lại, để cho thằng bé không còn hoài nghi chồng bà nữa, làm vậy mới có thể khiến chồng bà rũ bỏ cảnh giác.
Mãi tới gần đây bà mới phát hiện ra, người thư ký mà mình tin cậy bao năm qua lại là người của Minh Kiến Quân. Bà tức giận vô cùng, nhưng không để lộ ra, tránh khiến cho thư ký phát hiện ra điều gì lạ.
Bà quyết định tương kế tựu kế, tới lúc đó thì diệt cỏ tận gốc.
Lúc trước bà cứ luôn buồn bực, bà đã điều tra lâu như vậy nhưng lại chẳng thể tìm được bằng chứng nào hữu dụng, hóa ra nhất cử nhất động của bà, Minh Kiến Quân đều được thư ký của bà báo cáo lại, thành ra ông ta nắm rõ như lòng bàn tay.
Tiếp đây bà định sẽ diễn kịch cùng ông ta, cho tới khi nào ông ta mất cảnh giác mới thôi.
Vợ chồng bà đã đi tới nước này, nỗi bi ai chẳng thể nói hết.
Tới 6h30, mọi người đã tề tụ đông đủ.
Minh phu nhân và Triệu Nguyệt Linh đã gặp nhau một lần, tới khi gặp mặt thì hai người hàn huyên khá nhiều, Minh Kiến Quân chỉ thi thoảng xen vào dăm ba câu.
Ôn Địch và Kỳ Minh Triệt thường xuyên ăn cơm với nhau từ lúc ghi hình chương trình thực tế, hiện tại giữa hai người đã gỡ bỏ được hiểu lầm, họ nói chuyện câu được câu không, không nhạt nhẽo cũng không nhiệt tình.
Trong bữa tiệc, Minh phu nhân thờ ơ với Minh Kiến Quân, nhưng nếu có món ăn nào mà Minh Kiến Quân thích được đưa lên, bà sẽ gắp cho ông ta một miếng.
Minh Kiến Quân biết, vợ mình thể hiện tình cảm thế này là đã tin ông ta không có nhân tình ở bên ngoài.
Trong lúc nhất thời, trong lòng ông ta bỗng xuất hiện trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Ông ta không thể không nghĩ tới chuyện cắt đứt với Tân Nguyên, đối xử tốt với vợ mình, nhưng rồi lại nghĩ tới bảy tám năm bên nhau của mình và Tân Nguyên, lại không nỡ chia tay.
Từ khi vợ ông ta nghi ngờ ông ta có tình nhân bên ngoài, ông ta và Tân Nguyên đã không gặp mặt nhau nữa.
Hai ngày trước Tân Nguyên gọi điện cho ông ta, hỏi xem ông ta có thể tới chương trình “Như Hình Với Bóng” thăm cô ta không. Kỳ Minh Triệt cũng ở trong đoàn ghi hình này, ông ta cứ coi như là tới xem con trai làm việc thế nào cũng được, sẽ không có ai nghi ngờ, như vậy thì cô ta cũng có thể nhân cơ hội mà gặp được ông.
Minh Kiến Quân vẫn còn đang phân vân không biết có nên đi hay không.
Minh Kiến Quân ra vẻ điềm nhiên như không, nói: “Chương trình thực tế kia của hai đứa quay tới giai đoạn nào rồi?”
Ôn Địch trả lời: “Cuối tuần này sẽ quay tập bốn ạ.”
Minh Kiến Quân khẽ vuốt cằm, cười nói: “Chú mới chỉ tài trợ, không biết quá trình quay chụp của tiết mục ra sao.”
Ôn Địch nghe vậy thì đón ý nói thuận theo: “Vậy khi nào cô chú rảnh thì tới xem chút đi ạ.”
Minh phu nhân khoát tay, “Chắc là cô không đi được rồi, cô không đứng chung với Minh Triệt được đâu, chỉ cần đứng cạnh nhau là người ta biết bọn cô là hai mẹ con ngay. Cái đứa nhỏ này cứ muốn phải đường hoàng, nói cái gì mà muốn dựa vào thực lực, nếu cô tới đó thăm nó sẽ bị lộ mất. Thôi thì cứ để bố thằng bé tới đi.”
Đây cũng đã trúng ý của Minh Kiến Quân.
Mấy người ngồi ăn uống với nhau tới mười giờ mới ra khỏi nhà hàng.
Ôn Địch và Kỳ Minh Triệt đi phía sau các trưởng bối.
“Ôn Địch.” Kỳ Minh Triệt gọi cô lại.
Ôn Địch ngừng chân, chờ anh bắt kịp, “Chuyện gì?”
Kỳ Minh Triệt đút tay vào túi, bắt kịp bước chân cô, “Cô định bán nhà sao?”
Ôn Địch nhìn anh, kinh ngạc vì độ cập nhật tin tức nhanh như chớp của anh, cô mới chỉ đăng tin rao bán ở bên môi giới hồi chiều nay.
Căn hộ đó Kỳ Minh Triệt chưa kịp ở đã bị bố mình đem đi bán mất, trong lòng vẫn luôn thấy tiếc nó, có thể nói là chấp niệm, anh tìm quanh khu vực đó vẫn chẳng tìm được căn nào phù hợp, tới hôm nay mới có một căn hợp ý, nên giao dịch bất động sản báo tin cho anh biết, hỏi xem bao giờ anh rảnh để tới xem nhà.
Anh nhìn phần nguồn gốc căn nhà, hóa ra lại chính là căn nhà được bán cho Ôn Địch hồi trước.
Về phần tại sao đang yên đang lành mà Ôn Địch lại bán nhà, anh không quan tâm.
“Nếu cô không ngại thì bán lại cho tôi đi.”
Ôn Địch hầu như không cân nhắc gì, “Được thôi.”
Cô nói luôn cho anh rõ tình huống: “Căn nhà đó tôi sẽ làm thủ tục bán trước cho anh, nhưng tôi cần một tháng để chuyển nhà.” Cô tạm thời chưa nghĩ ra nên ở đâu, mà đồ trong nhà lại nhiều quá, nhất thời không chuyển hết ra được.
Kỳ Minh Triệt cũng dễ tính, “Hai tháng cũng được.”
Bọn họ sắp phải quay tập bốn của chương trình “Như Hình Với Bóng” rồi, Ôn Địch lại càng không có thời gian tìm nhà.
Đây có lẽ là cuộc giao dịch nhanh nhất trong lịch sử, trong vòng một phút đã bàn xong. Kỳ Minh Triệt không ra giá, mà cô cũng quên nói giá cả với anh, hiện giờ căn nhà đó không chỉ có mỗi cô đứng tên, nếu bán còn cần Nghiêm Hạ Vũ ký tên nữa.
Về tới nhà, Ôn Địch gọi điện cho trợ lý Khang.
Sau khi Khang Ba nhận điện thoại xong liền buồn bực, không biết nên báo cáo lại với Nghiêm Hạ Vũ thế nào. Anh ta nhìn chằm chằm vào đống tài liệu, suy nghĩ vài giây, lại nhận ra mình không thể không báo cáo lại, đành phải đứng dậy đi tới văn phòng Nghiêm Hạ Vũ.
Anh ta gõ cửa rồi tiến vào, thấy Nghiêm Hạ Vũ đang tắt máy tính.
“Nghiêm tổng, vừa nãy cô Ôn có gọi cho tôi.”
Nghiêm Hạ Vũ ngừng tay, “Cô ấy nói gì?”
Nhưng anh cũng lờ mờ đoán ra được: “Muốn xóa tên khỏi giấy chứng nhận nhà đất hả?”
“Không ạ.” Khang Ba không khỏi hạ giọng: “Cô Ôn định bán căn nhà kia đi, muốn hẹn anh tới tiến hành thủ tục sang tên vào thứ hai. Cô ấy bảo lúc đó anh tới ký tên.”
Nghiêm Hạ Vũ nắm con chuột máy tính trong tay, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính đã đen ngòm, chẳng nói chẳng rằng.
Trong văn phòng lặng ngắt như tờ.
Nghiêm Hạ Vũ nhìn đăm đăm vào màn hình máy tính, con chuột trong tay thi thoảng lại di di vài lượt.
Khang Ba nhớ lúc anh ta vào, sếp đã tắt máy tính rồi.
Anh ta đứng trước bàn làm việc, đắn đo xem tiếp theo nên báo cáo thế nào mới thỏa đáng.
Nghiêm Hạ Vũ trầm mặc rồi nói: “Căn nhà nhỏ kia tôi không định động tới.”
Khang Ba: “…” Bị Ôn Địch nói trúng rồi.
Ôn Địch đã nói qua điện thoại rằng: Tổng giám đốc Nghiêm nhà các anh vốn có cái thói khống chế, đã quen nắm quyền định đoạt trong tay. Bất kể là chuyện gì, không cần biết thứ đồ đó có phải là thứ anh ta cần không, nếu đó là đồ anh ta không muốn buông bỏ thì sẽ không cho phép ai quyết định thay mình. Nếu như anh ta không định xử lý căn nhà kia, vậy phiền anh nói lại lời của tôi cho anh ta nghe. Nếu anh ta không định ký tên thì tôi đành phải làm thủ tục xét xử mà thôi.
Tôi không muốn chỉ vì một căn nhà bé cỏn con mà lại làm ầm ĩ với nhau, mất cả thể diện.
“Cô Ôn nói,” Khang Ba lưỡng lự một chút rồi chuyển lời của Ôn Địch tới Nghiêm Hạ Vũ, “Cô Ôn nói, nếu đổi lại là Khương Quân Tinh muốn bán nhà, chắc chắn là anh sẽ thoải mái ký tên, không để cho Khương Quân Tinh khó xử, nói không chừng còn không để Khương Quân Tinh mở miệng mà tự mình chủ động xử lý chuyện phòng ốc cho thật tốt. Cô ấy còn nói, mong anh niệm lại tình cảm ba năm của hai người, vì cô ấy mà cân nhắc một lần, thiên vị cô ấy một lần này, ký tên vào thủ tục đi.”
Đây là nguyên văn lời Ôn Địch đã nói, anh ta chỉ thuật lại mà thôi.
Nghiêm Hạ Vũ nhìn trợ lý Khang, “Cô ấy còn nói gì không?”
“Hết rồi ạ.” Khang Ba dù đang đứng yên lành ở đây nhưng lại cảm giác như mình đang đứng trên đống lửa. Chuyện làm ăn dù có nan giải tới đâu cũng không làm anh ta chùn bước, nhưng riêng chỉ có chuyện tình cảm của sếp tổng lại khiến anh ta khó xử, hoàn toàn bất lực.
Nghiêm Hạ Vũ buông con chuột máy tính trong tay ra, khẽ dựa người lên ghế, “Cô ấy suốt ngày chỉ biết uy hiếp tôi.” Nếu anh không tới ký tên, không đồng ý bán nhà, cô sẽ lại quy cho anh cái tội thờ ơ, không bao giờ quan tâm tới cô.
“Thôi thì ký.”
Khang Ba hỏi anh có muốn ủy thác cho luật sư tới không.
Nghiêm Hạ Vũ nói: “Tôi tự mình đi.”
Căn nhà kia là nơi anh và cô đã chung sống ba năm, vậy mà cô cứ thế bán nó đi.