Nhan Nặc cảm thấy thói quen thực là một việc đáng sợ, từ trước tới giờ Đoàn Dịch Sâm yêu chiều cô ngọt ngào như mật, cuối cùng phát hiện ra mọi thứ đều chỉ là trống rỗng, chẳng qua cô chỉ là nhờ phúc của người khác mà thôi, sau đó cô đau đớn trốn vào một góc ngồi tự mình liếm vết thương, vết thương dù có chữa trị thế nào vẫn còn sẹo, vì thế cô từ chối tình yêu, từ chối dần thành quen, nhưng không ngờ Tần Phóng xuất hiện. Anh xấu tính, bá đạo, nhưng anh lại một lòng một dạ với cô, giống như một đám lửa làm tan chảy băng giá trong tim cô, trái tim cô vì thế mà mở cửa, sau đó dần dần quen với cuộc sống có đầy hình bóng của anh. Thích cười, thích giận, thích làm nũng, buồn bực, cô nhớ rõ ràng từng bộ dạng của anh, mặc dù chưa bao giờ nói ra, nhưng cô biết, cô yêu anh. Vì thế buổi sáng thức dậy, thấy bên gối trống trải trong lòng cô lại dội lên cảm giác thất vọng, gần đây không những anh đi sớm về muộn mà ngay cả nụ hôn lúc sáng sớm và tối khuya cũng không còn nữa.
Nhưng Nhan Nặc không thể hờn giận vì sự lạnh lùng của anh, cô biết trong chuyện này cô có trách nhiệm rất lớn. Cô làm việc quá đáng còn anh khó có thể mở lòng bao dung, giữa hai người xảy ra vấn đề chưa bao giờ là chuyện của một người cả. Vì thế, vì Đoàn Dịch Sâm mà hai người cãi nhau một trận to nhất từ trước đến giờ.
Nhan Nặc vô thức bật dậy khỏi chăn, quên đi cảm giác đau đớn, dậy đánh răng rửa mặt, lúc soi gương cô sợ hãi khi nhìn thấy chính mình, nhiều ngày lo lắng chạy ngược xuôi, cơ thể mệt mỏi, tóc tai khô xơ, da mặt sạm đi, lại còn thêm hai mắt gấu trúc thâm quầng nữa chứ, không thể thê thảm hơn được nữa. Đột nhiên nhớ ra, dường như từ hôm Tần Phóng sang phòng đọc sách ngủ tới giờ, cô chưa bao giờ ngủ ngon giấc.
Vào bếp nấu một nồi cháo nhỏ, bác sĩ nói Đoàn Dịch Sâm hồi phục rất nhanh, đã có thể ăn bình thường.
Đột nhiên điện thoại trong túi cô đổ chuông, cô vội ấn nút nghe thì nghe thấy tiếng trẻ con “oe oe” ở đầu bên kia, giọng Tư Thần vừa cười: “Cái đồ nhỏ xíu này không chịu rời tớ tí nào, gọi điện thoại cũng không được.”
Nhan Nặc liền chau mày: “Để con nuôi tớ ở bên cậu ngày này cậu còn muốn gì nữa? Cậu phải biết hài lòng chứ?”
Liễu Tư Thần bật cười hi hi, thể hiện sự tự hào của một người mẹ: “Ừ, có bảo bối nhà tớ ở đây tớ chẳng cần gì nữa.”
“Vì thế ngay cả anh Vũ Triết cầu hôn cậu cũng từ chối hả?” Nhan Nặc vừa nghịch dây đeo điện thoại vừa đả kích cô ấy.
“Có con rồi anh ấy mới đối tốt với tớ, tớ cóc thèm.” Liễu Tư Thần bất mãn nói rồi quay sang nói: “Ai da, cái cậu này, tớ gọi đến để thẩm vấn cậu, ai biết đâu lại bị cậu dụ ngược lại, thật đúng là...”
“Thì hỏi chuyện cậu với Tần Phóng thế nào? Hai người vẫn chưa làm lành à? Tớ nghe nói ngày nào anh ấy cũng đi tiệc tùng, lại đâu có thiếu tiền, không mượn rượu giải sầu thì còn làm gì nữa đây?”
Nhan Nặc nắm chặt tay lại, cười đau xót: “Tớ cũng không biết, bây giờ dường như tớ làm gì cũng sai, làm gì cũng đúng, người cứ mơ hồ như một con ruồi ngu ngốc.”
“Vậy nếu Đoàn Dịch Sâm muốn nối lại tình xưa với cậu, cậu có đồng ý không?” Liễu Tư Thần thờ ơ hỏi.
Nhan Nặc không nghĩ gì mà trả lời ngay: “Đương nhiên là không bao giờ, tớ và anh ấy chỉ là bạn bè, nếu muốn quay lại thì tớ quay lại lâu rồi, đâu cần đợi đến vụ này chứ.”
Liễu Tư Thần phân tích thẳng thắn: “Vậy là được rồi còn gì. Bây giờ cái tên họ Tần ấy chỉ lo cậu bỏ, chỉ cần cậu không có ý đó thì có sấm đánh cũng không chia cắt được hai người, cứ bình thường thì xoắn cái gì chứ?”
“Nếu mà đơn giản thế thì tốt, cậu cũng biết đấy, Đoàn... Anh ấy bị tai nạn ít nhiều cũng có liên quan đến tớ, tớ cảm thấy làm gì đó vì anh ấy, tớ mới yên tâm...”
Liễu Tư Thần thở dài: “Thực ra nghĩ lùi một tí, cậu không thấy làm như thế càng tàn nhẫn sao? So với việc cho Đoàn Dịch Sâm hy vọng thì dứt khoát nhanh chóng còn hơn, như thế sẽ tốt cho tất cả mọi người. Còn về cái tên họ Tần, thời buổi này không còn kiểu phụ nữ e thẹn nữa rồi, anh ấy ngại ngùng, sao cậu không chịu nhường trước đi? Haizz, bảo bối lại quấy rồi, tớ đi dỗ nó đã, cậu cứ nghĩ kỹ đi nhé...”
Sau khi cúp máy, Nhan Nặc cứ nghĩ mãi câu hỏi của Liễu Tư Thần, dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Lúc này vang lên tiếng mở cửa.
Cô ngẩng đầu thì bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của Tần Phóng, đối phương lại quay đi không thương tiếc, đột nhiên lấy dũng khí, cô nghiến răng nói: “Em nấu cháo, anh có muốn ăn một bát không?” Được rồi, cô chấp nhận cúi đầu trước.
Tần Phóng mở to mắt, tưởng tai mình nghe nhầm, buột miệng: “Ừ.” Nhưng vừa nói xong, lại nhìn thấy cái cặp lồng chướng mắt, nghĩ lại những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây, ánh mắt lại lạnh tanh, giọng lạnh lùng nói: “Anh không đói, em ăn đi.” Rồi anh lại về phòng, dường như đang muốn trốn tránh điều gì.
Nhan Nặc thở dài, như thế này vẫn không được sao?
Cô không biết, thực ra trong lòng Tần Phóng đã hối hận lắm rồi, anh không ngừng mắng mình tự cao như thế để làm gì, người ta bảo ăn cháo thì ăn đi, có khi còn có thể cầm tay mà hôn nữa, chỉ có trời mới biết mấy ngày qua anh sống như thế nào, bản thân cứ cố chấp không chịu làm hòa, rồi lúc nào cũng lo lắng người ta đối tốt với người khác rồi mềm lòng, cả ngày cứ lo lắng, bây giờ khó khăn lắm cô ấy mới chịu mềm lòng, anh còn kiêu cái gì chứ?
Nhưng đợi khi anh nghĩ kỹ và đi ra ngoài phòng thì Nhan Nặc đã đi rồi.
Anh biết Nhan Nặc đi thăm Đoàn Dịch Sâm, anh chửi thề một câu, đấm cửa, tay đau, tim càng đau. Bất giác lại nhớ lại hôm Đoàn Dịch Sâm tỉnh dậy, Nhan Nặc chạy tới ôm anh ta khóc lóc ngắn dài, anh không hiểu cảm xúc trong lòng mình như thế nào nữa, nói anh nhỏ nhen cũng được, nói anh không phong độ cũng được, nhưng anh không thích hai người họ gặp nhau, chỉ cần nghĩ thôi đã khó chịu lắm rồi, lẽ nào hai người cứ tiếp tục cuộc sống không nóng cũng chẳng lạnh này mãi sao?
Nhan Nặc đến bệnh viện, trong lòng rất lo lắng, trước khi vào bệnh viện còn cố gắng điều chỉnh tâm trạng để nhìn mình có tinh thần một chút. Giờ này bác sĩ đã kiểm tra cho Đoàn Dịch Sâm xong, hôm nay tinh thần anh rất tốt, anh mặc áo bệnh nhân, ngả lưng trên ghế tựa, thấy Nhan Nặc vào, anh mỉm cười, khóe mắt hiện nếp nhăn mờ mờ, khiến gương mặt xanh xao trông cũng không đến nỗi tồi tệ.
khi đón lấy, anh mỉm cười, ngoài miệng thì nói thế nhưng trong lòng lại nghĩ khác: “Thực ra em không cần ngày nào cũng tới đâu, anh đã khỏe hơn nhiều rồi, hơn nữa ở bệnh viện cũng có hộ lý chăm sóc, rất tiện.”
“Chúng ta là bạn bè, anh còn khách khí với em làm gì? Em nấu cũng hợp khẩu vị của anh...” Cô khựng lại, thấy mình nói sai: “Ý em là...”
Đoàn Dịch Sâm rất hiểu ý cô nên giả vờ không nghe thấy, ăn một miếng cháo rồi nói: “Ngon, hợp khẩu vị thanh đạm của anh.”
Nhan Nặc mỉm cười nói: “Anh thích là được rồi, em cũng hy vọng anh mau chóng khỏe lại.”
Đoàn Dịch Sâm than thở: “Lâu lắm rồi anh không nghỉ ngơi, coi như nghỉ dài kỳ vậy.”
Hai người từ tốn nói chuyện, phần lớn nói những chuyện ngày xưa, Nhan Nặc cũng không cảm thấy ngại ngùng, chỉ là chốc chốc lại lơ đãng.
Ánh mắt Đoàn Dịch Sâm cụp xuống, anh khẽ hỏi: “Có tâm sự à?”
Nhan Nặc ngại ngïng lắc đầu, cũng không nói cho anh biết mình đang nghĩ gì, cô hỏi: “Ban nãy nói đến đâu rồi?”
“Nói đến chuyện mấy anh chị em trong khoa mình cùng đi ăn buffet, anh mới biết em nhỏ thế này mà ăn khỏe thế.”
Nhan Nặc chau mày, chun mũi, cười: “Bị em làm cho phát hoảng à? ở ký túc em có biệt danh là dạ dày to mà, có điều em ăn thế nào cũng không béo, làm mấy cô bạn cứ ghen tị với em.”
“Đúng thế, lúc đó anh nghĩ bình thường thấy con gái ăn ít lắm, dạ dày bé như dạ dày chim vậy, nhưng mà cô em khóa dưới này lại khiến anh mở rộng tầm mắt.” Nghĩ lại những chuyện này trong lòng anh rất vui, lúc đó là quãng thời gian đẹp trong ký ức, nhưng đột nhiên nhớ ra gì đó, anh lại khẽ thở dài: “Vì thế chắc em biết khi anh nghe tin em mắc chứng biếng ăn, anh đã đau lòng thế nào, anh chưa bao giờ giận chính mình như thế.”
Nhan Nặc mở to mắt ngạc nhiên rồi nói: “Đang vui vẻ sao lại nói tới chuyện này?...”
Đoàn Dịch Sâm ngắt lời cô, từ tốn nói: “Hôm nay em hãy để anh nói hết, anh luôn muốn nói với em nhưng không tìm được cơ hội. Thực ra anh chưa bao giờ từ bỏ ý nghĩ làm lại từ đầu với em, hãy tin anh, thực sự không phải vì Vũ Hàm đâu, nhưng anh biết chúng ta không còn cơ hội nữa rồi, là anh đã sai, ngay từ đầu mục đích đã không trong sáng, em hận anh, giận anh cũng đúng thôi. Bệnh này của anh không phải một, hai ngày, anh không chăm sóc tốt cho bản thân mình nên mới xảy ra chuyện, vì thế em cũng không nên vì việc anh bị thương mà ăn năn hối cải làm gì. Anh có thể nhận thấy gần đây em không vui, có phải cãi nhau với cậu ấy không? Vì anh à?”
Nhan Nặc im lặng không đáp, khóe mắt đỏ hoe, coi như đã thừa nhận, trước mặt Đoàn Dịch Sâm dù có che giấu thế nào đi nữa cũng vô ích, anh có đôi mắt nhìn thấu lòng người, có lẽ anh còn hiểu cô hơn chính bản thân cô.
Đoàn Dịch Sâm gượng cười: “Có lẽ anh thực sự không nên trở về, như thế sẽ không làm phiền tới cuộc sống của em nữa. Cho tới giờ anh vẫn không có ý nghĩ gì khác, chỉ có một điều, đó là anh thực sự mong em được hạnh phúc, cho dù người mang lại hạnh phúc cho em không phải anh...” Anh cũng nghĩ, muốn làm gì đó cho cô, nếu cô không vui vì sự tồn tại của anh, vậy thì anh sẽ lựa chọn cách ra đi.
Nghe tới đây, Nhan Nặc đã nấc nghẹn, nước mắt lã chã, lòng đau đớn khó tả, một Đoàn Dịch Sâm yếu ớt thế này khiến cô cảm thấy khó chịu, giống như hôm đó đứng ngoài cửa nhìn thấy anh qua lớp kính, người lặng lẽ nằm đó, không lên tiếng, dường như có thứ tình cảm sâu nặng hơn cả tình yêu, cho dù lúc cô hận anh nhất cũng luôn mong anh khỏe mạnh, ba năm, không phải là ba giây, cũng không phải là ba phút, là hơn một nghìn ngày ở bên nhau, hai người sớm đã như người thân rồi.
Tâm trạng Nhan Nặc rất phức tạp, thậm chí không khống chế được cảm xúc của mình, cô âm thầm biết rằng, có thứ cảm xúc gì đó đã thực sự kết thúc rồi, và có mối quan hệ mới bắt đầu.
Đoàn Dịch Sâm đưa tay ra nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên khóe mắt cô, rồi miễn cưỡng mỉm cười: “Đã lớn thế này rồi còn khóc sao? Khiến người bệnh như anh cũng khó chịu đó, nên làm gì thì làm đi, anh muốn nghỉ một lúc.”
Nhan Nặc định nói gì đó nhưng không mở lời được, cô lặng lẽ thu dọn đồ đạc, lúc ra đến cửa cô không quay đầu lại mà chỉ nấc nghẹn nói: “Anh nghỉ ngơi đi, mai em lại đến thăm anh.”
“Ừ, được, có điều không được khóc nữa nhé, cô em khóa dưới.” Đoàn Dịch Sâm cố gắng biểu hiện tốt một chút.
Nhưng khi Nhan Nặc vừa đi thì phòng bệnh chỉ còn một mình anh, là nỗi cô đơn vô bờ.
Trên thế giới này có cái gọi là chịu đau cắt tình.
Thành thật mà nói thì anh cũng không cam tâm, nhưng anh nên và phải làm như thế, bởi vì chẳng có việc gì quan trọng hơn việc Nặc Nặc của anh được hạnh phúc.