Sau khi đến Pháp, ngày tháng mới thực sự là buồn thê thảm. Ứng Khoan Hoài bận ngập đầu, còn ta thì chẳng đi tham quan được chỗ nào hết. Ngày nào cũng chỉ có thể dạo vòng vòng trong phạm vi 1km quanh khách sạn, sợ lạc đường nên chẳng dám đi xa. Mỗi ngày đều ngồi ở một quán cà phê ngoài trời trầm tư, nhâm nhi cà phê; đến một ngày rời khỏi Pháp, e rằng ta sẽ mang theo một cái dạ dày bị thủng vì uống quá nhiều cà phê mất. Không có hướng dẫn viên du lịch, tiếng Pháp lại dốt đặc cán mai. Thôi thì dù sao ngày tháng cũng còn dài, ta cũng không cần phải vội vã đòi đi chỗ này chỗ nọ cho bằng được. Nhưng mà mấy ngày gần đây trong lòng cứ có một cảm giác bất an khó chịu.
Bấm ngón tay tính toán, ta ra nước ngoài đã hơn hai mươi ngày. Có một cái dự cảm không hay cứ khiến lòng ta phiền muộn. Ta đang hy vọng dự cảm sẽ không trở thành sự thật. Hơn hai mươi ngày rồi, mà vẫn chưa thấy tháng, ta nhớ vẫn luôn sử dụng bao mà! Trừ phi ta cũng gặp xúi quẩy giống như mẹ, dùng phải một cái bao thủng? Không thể nào? Ta không muốn có em bé đâu!
Nghe nói cứ mỗi mười cặp vợ chồng thì có một cặp không thể thụ thai, mà muốn có được con còn phải hao tổn bao nhiêu công sức tiền bạc nữa chứ. Vì sao người mong thì không có, kẻ không muốn thì hết lần này tới lần khác tỉ lệ trúng thưởng lại cao khiếp người như vậy?
Aizz! Uể oải lê bước trở về phòng khách sạn, bắt đầu có cái cảm giác “tự làm, tự chịu”.
Do hai mắt cứ dán chặt dưới đất, không để ý đường đi, nên vừa vào khách sạn, ta liền đụng phải một bức tường thịt rắn chắc, vội vàng nói lời xin lỗi: “Xin l…”
Chưa kịp nói xong, mặt của ta đã bị nâng lên một cách thô bạo, âm thanh cuối cùng đành tắc nghẹn luôn trong cổ họng. Nè… Nè… … Lâu Phùng Đường!
Ta bị hoa mắt rồi sao?
“Có vẻ như em sắp ngất rồi thì phải.” Hắn cười vô cùng thư thái. Nhưng trong mắt lại dâng đầy bão tố phong ba, chẳng có chút gì gọi là thư thái hết.
“Em…” Ta không thể thốt nổi một lời, cũng không biết nên nói cái gì.
“Đi thôi.” Hắn ôm ta, đi về hướng thang máy.
Chỉ một lát sau, ta đã ở trong phòng của hắn, nhưng mà ta vẫn chưa thể hoàn hồn sau cơn hoảng hốt.
“Đây… đây có thể xem là trên đất khách gặp cố nhân không?” Vất vả lắm mới tìm lại được giọng nói của chính mình, một nụ cười cũng từ từ hiện lên trên mặt. Dù gì đi nữa, ở một đất nước xa lạ mà gặp được đồng bào của mình cũng là một chuyện đáng vui mừng, huống chi lại còn quen biết nhau. Nhưng mà hắn làm thế nào có thể tìm ra ta? À không, vì sao hắn lại đi tìm ta, tiếp đó mới đến tìm ra ta? Sự kinh ngạc của ta lớn hơn tất cả mọi thứ cảm xúc khác.
“Em có thể xem như đó là một sự “trùng hợp”, và hãy bắt đầu giải thích lý do tại sao ra đi.” Hắn ngồi ở trước mặt, tựa như một con hổ dữ bất kỳ lúc nào cũng sẵn sàng lao vào giết chết con mồi. Điều đó cho thấy cơn thịnh nộ tích tụ từ lâu của hắn giống như một ngọn núi lửa sắp sửa phun trào.
Nhưng mà, hắn có nhất thiết phải tỏ ra giận dữ đến như thế không? Chẳng qua cũng chỉ là việc ta rời bỏ hắn thôi mà.
“Lâu Phùng Đường, vì sao anh lại nổi giận?”
Hắn trừng ánh mắt khó tin nhìn ta, dọa ta sợ đến mức lùi hẳn vào trong ghế sô-pha.
“Em ra đi không một lời từ biệt, tin tức bặt tăm, lại còn đi chung với một người đàn ông, ngay cả một lời cảnh báo trước cũng không có. Sáng sớm hôm đó em còn ngọt ngào vui vẻ ôm hôn anh chào buổi sáng, vậy mà đến chiều em đã bặt vô âm tín! Tại sao anh không được tức giận?”
“Được rồi, không chào tạm biệt là lỗi của em, nhưng em là người tự do, ra đi chắc chắn là điều tất nhiên, không phải đi vì đàn ông khác.”
Hắn nhìn ta chằm chằm:
“Anh biết. Bỏ đi theo đàn ông cũng không có nghĩa là có gì mập mờ giữa hai người, anh nghĩ em vẫn còn thích anh đủ để không chấp nhận bất kỳ người đàn ông nào khác. Thế nhưng, anh nhất định phải cảnh cáo em, Nhậm Dĩnh, một ngày nào đó khi em có người đàn ông nào khác, mà điều kiện của người đó không bằng anh, anh sẽ giết chết em.”
Lời đe dọa của hắn vô cùng nghiêm túc. Ta cười khan một tiếng, chẳng qua cho đến hiện tại ta vẫn chưa rơi vào hoàn cảnh này, nên không cần lo lắng gì cả. Nhưng mà lòng ta vẫn thấy rất nặng nề.
Hắn đưa tay ra kéo ta vào lòng, bắt đầu “bức cung”:
“Mau cho anh biết lý do em ra đi không lời từ biệt.”
“Dễ đoán thôi mà. Bởi vì nói lời chia tay với anh thực chất không có tác dụng, anh đã có một lần “thành tích” lật lọng rồi.” Hắn chỉ cười khì khì đáp lại. Ta nói tiếp: “Em nghĩ, mình cần tạo cơ hổi để cả hai chúng ta tách nhau ra bình tĩnh lại. Em không muốn mình thích anh quá nhiều, cũng không muốn lún sâu vào những khuôn mẫu tất yếu của tình yêu, vả lại, biết đâu còn có một người đàn ông khác đang chờ em tìm thấy thì sao. Còn anh, là con trai duy nhất của một ông chủ tập đoàn lớn, cuối cùng rồi cũng phải kết hôn sinh con, anh cũng nên đi tìm một cô gái tốt mà xây dựng một gia đình. Đừng lãng phí thời gian nữa. Anh không cảm thấy sống chung với nhau quá lâu, sẽ trở nên quá quen thuộc đối phương, cuộc sống sẽ từ từ trở thành một vũng ao tù hay sao?”
“Em đã chán cái cảnh chung sống với anh rồi sao?” Hắn hỏi.
“Không, em chỉ là không muốn bản thân ngày càng mê muội. Anh cũng biết, em nhất quyết không để bản thân mình coi trọng bất cứ thứ gì, em yêu bản thân còn hơn yêu người khác, suốt đời cũng sẽ chỉ coi mình là trung tâm, không muốn suy nghĩ cho bất kỳ ai. Đương nhiên, em cũng sẽ không vì yêu anh mà để mình thiệt thòi.” Ích kỷ là bản tính của ta, tự do là thứ nhất định ta phải có. Lại nói, tính cách của ta thực sự không có gì là tốt đẹp, trong lúc cả nhân loại ca tụng phẩm chất “hy sinh dâng hiến”, thì ta chỉ nghĩ làm thế nào để mình có một cuộc sống tốt. Thực sự ta là một cô gái xấu tính.
“Được, nếu như em có thể ích kỷ đến cùng, như vậy nói cho anh biết, sau khi rời bỏ anh, em có thấy hạnh phúc hơn không?”
Ta lắc đầu:
“Không, nhưng em ra đi là để ngăn ngừa tai họa chưa xảy ra. Em nghĩ rằng anh không nên tiếp tục chung sống với em nữa. Có lẽ đâu đó còn có một cô gái hấp dẫn đang chờ anh phát hiện, một người có thể toàn tâm toàn ý yêu thương anh, xem anh như trời-đất-không khí của cô ấy.”
“Anh cần gì cái thứ tình yêu mệt mỏi đó?” Hắn cúi đầu hôn ta: “Em sợ anh sẽ chán ghét em hay là sẽ yêu em quá sâu đậm?”
Ta kinh ngạc nhìn hắn. Hắn đang nói cái gì vậy?
Hắn lại nói:
“Em trước giờ chưa từng coi trọng bất cứ một việc gì, là bởi vì em biết rõ đời người là vô thường, không có gì là không thay đổi. Vì sợ bản thân mình rơi vào kết cục thương tâm, em biết “bản thân” mới là thứ duy nhất nắm chắc trong tay mình. Hơn nữa, em cũng sợ anh sẽ giống như những người đàn ông khác, sau khi yêu một cô gái rồi, liền buộc nàng phải hoàn toàn dâng hiến chìu chuộng, sinh con đẻ cái, coi sóc nhà cửa làm một người vợ hiền mẹ đảm, phụng dưỡng cha mẹ chồng, hy sinh tất cả vì chồng vì con, mà đánh mất đi sự tồn tại của chính mình.”
“Đó là hôn nhân.” Ta ngắt lời hắn.
“Đúng. Chỉ vì chúng ta nhất định sẽ kết hôn, cho nên anh phải nói trước với em, anh sẽ không bao giờ yêu cầu em làm những việc đó. Còn về tình yêu —— em không cho là chúng ta vốn đã yêu nhau ngay từ đầu hay sao?”
“Hồi nào?” Ta tuyệt đối không tin.
Vẻ mặt hắn vừa muốn cười lại vừa có chút tức tối.
“Không có mới là lạ! Nếu như bộ não của em đừng một mực xem những công thức tình yêu cứng nhắc kia là thứ mà một người bình thường nào cũng phải trải qua, như vậy em sẽ phát hiện, thực ra chúng ta đã yêu nhau rồi. Chúng ta không nuông chìu lẫn nhau, không đi xem phim, không uống cà phê, không tra khảo nhau, mỗi người đều có được tự do của riêng mình; thế nhưng khi chúng ta ở chung thì lại không hề gượng gạo, lại còn có thể tâm sự, có thể hôn nhau. Ai nói đây không phải là tình yêu? Em cho rằng cứ phải nói những lời đường mật, cứ phải sớm chiều bên nhau, cứ phải dán chặt mắt vào nhau thì mới là chuẩn mực của tình yêu hay sao?”
Ta há hốc mồm vì kinh ngạc, lời hắn nói như một cây búa tạ đập nát những tư tưởng vững vàng của ta. Tại sao ta không biết việc ta và hắn đang yêu nhau? Ta cho rằng bọn ta chỉ là ngưỡng mộ lẫn nhau mà thôi, hắn quá lăng nhăng nên không thể yêu ta, ta cũng không trông mong điều đó.
“Em cho rằng chung sống một nhà thì phải như vậy.”
“Em nhìn thì có vẻ thông minh, nhưng thực ra là một cô ngốc.” Hắn đưa ra một kết luận không chút khách khí.
Đáng buồn thay, ta thật sự đồng ý điều hắn nói.
“Cho nên, em nghĩ, anh có thể không đi tìm em sao? Em có thể lang thang khắp chân trời góc biển, nhưng nhất định phải cho anh biết em đang ở nơi nào.” Hắn yêu cầu ta cho hắn một lời hứa hẹn nghiêm túc về việc này.
Bộ não của ta còn chưa kịp hoạt động bình thường trở lại, chỉ có thể gật đầu, không biết nên đối mặt như thế nào với cái tình huống mới phát sinh này. Ta và hắn đã phát minh ra một cách thức yêu đương mới rồi sao? Vì sao ngoài sự hài lòng ta còn có thể cảm nhận được sự tự do? Tình yêu chẳng phải là thứ trói buộc trái tim con người ta sao? Tuy vậy, cho dù một tình-yêu-kéo-dài-năm-mươi-năm đã chứng minh điều đó là sự thật, cũng không có nghĩa là nó không có cách chú giải mới? Ta phải suy nghĩ về điều đó.
Nhưng trước tiên ta phải hỏi vấn đề khiến ta tò mò nhất:
“Rốt cuộc anh làm thế nào mà tìm được em?”
Có lẽ Lâu Phùng Đường thấy vẻ mặt ta không vui, nên không tiếp tục vòng vo vấn đề yêu đương nữa, cho ta một ít thời gian để xả hơi, trả lời:
“Hai tuần trước, anh nhận được thư của em, liền vội bay sang Anh quốc, đương nhiên không biết tìm em ở đâu, may là còn có công việc làm anh bận rộn. Anh có một hợp đồng phải ký với công ty “Wilt”, nên quen được một gã con lai phong lưu phóng khoáng, tên là Warren Wilt.”
“Hả?” Không thể nào? Không ngờ một kẻ chẳng liên quan gì lại giúp hắn tìm được ta.
“Dĩ nhiên anh ta có nhắc tới một cô gái xinh đẹp đến từ Đài Loan, năm lần bảy lượt tán thưởng vẻ đẹp của con gái Đài Loan chúng ta, nhất quyết đòi lần tới khi đến Đài Loan, anh phải giới thiệu cho anh ta một vài người đẹp. Còn em, chẳng những cho anh ta biết tên, còn cho biết chuyện mình sắp sang Pháp, không phải sao?”
Thật là, trên đời sao lại có những chuyện trùng hợp kỳ lạ như thế?
Hắn lại nói:
“Vì anh còn có việc cần làm, nên phải trở về Đài Loan, liền nhờ Warren Wilt tìm giúp danh sách các khách sạn ở Pháp. Cũng may anh biết em đi cùng với một người bạn hoạ sĩ, cái người một dạo bị anh tưởng là tình nhân của em đó. Thông tin này vô cùng hữu ích, không lâu sau anh ta đã tìm được em cho anh, cả nước Pháp chỉ có nơi này đang có triển lãm tranh quốc tế.”
“Sao anh biết được ảnh với em không có quan hệ?” Ta giở giọng châm chọc.
“Bởi vì sau này anh có điều tra hắn mới biết được người hắn thầm mến chính là mẹ em.”
Ta gật đầu, vươn tay ra ôm lấy cổ hắn:
“Thực là vất vả cho anh quá. Tìm tới tận đây, em rất vui khi được gặp anh. Nhưng mà, em sẽ không kết hôn với anh đâu.”
“Chúng ta sẽ kết hôn, hơn nữa, còn là ngay ngày mai.”
Hai mắt ta trợn trắng:
“Ai cho phép anh—— “
“Không công khai, không đãi khách, không công bố thiên hạ.” Hắn nhẹ giọng trấn an ta.”Về điểm này anh rất cứng đầu, anh muốn em làm vợ của anh. Nhưng ngoại trừ là vợ của anh ra, em sẽ không mất đi tự do của mình; em không cần làm Lâu phu nhân, chỉ cần làm vợ của Lâu Phùng Đường. Em vẫn có thể đi du lịch tùy thích, thậm chí ngưỡng mộ đàn ông cũng được —— có điều, nếu như em không còn yêu anh nữa, thì phải cho anh biết. Anh tin em sẽ không cùng lúc qua lại với người đàn ông nào khác trong khi vẫn yêu anh. Và anh cũng làm như vậy. Chúng ta sẽ tạo nên một hình mẫu chung sống chân thành thẳng thắn.
Trời ạ! Ta nghe xong mà lỗ tai vẫn còn lùng bùng:
“Nhưng còn người nhà anh —— “
“Trước khi ba mươi tuổi, anh đều tự mình giải quyết tất cả mọi việc, không lý gì sau ba mươi tuổi có vợ rồi mà còn để người khác xen vào chuyện của mình. Người mà em cưới chỉ là một mình anh, và anh bằng lòng cho em tự do, đó là cách anh yêu chìu em.”
“Nhưng còn chuyện sinh con —— “
Hắn trả lời rất thận trọng:
“Chúng ta có thể tránh thai, không bắt buộc. Tuy nhiên, tỉ lệ phòng tránh cũng chỉ được 99% thôi, một khi rơi vào trường hợp 1% còn lại, anh tuyệt đối không chấp nhận việc phá thai.”
Có vẻ như các điều kiện đó hoàn toàn lợi cho ta; thế nhưng làm chồng như hắn cớ gì phải nhân nhượng ta đến mức đó? Chỉ cần một bên thấy miễn cưỡng, thì cần gì phải kết hôn.
“Lâu Phùng Đường, anh đã cho em tự do, thì cần gì phải cưới em?”
“Thực chất anh cũng đang vì mình.” Hắn bế ta lên, đi về phía giường, đặt ta nằm một bên, còn hắn thoải mái nằm bên cạnh dang rộng tay chân.
“Nếu anh muốn một cô vợ nhân danh tình yêu suốt ngày cứ bám dính lấy mình, thì anh sẽ không còn độc thân cho đến tận bây giờ, cũng không dùng tiền bạc để trao đổi quan hệ nam nữ. Bởi vì anh biết phụ nữ khi yêu sẽ trở nên cuồng dại chẳng khác gì một người điên. Có lẽ em vẫn luôn tự hỏi, vì sao một người lăng nhăng như anh lại có thể bỏ qua mấy cô thiếu nữ vừa xinh đẹp, lại ngây thơ trong trắng kia, mà chỉ muốn một cô gái có thành tích tai tiếng chẳng kém cạnh anh như em (mình nhớ anh điều tra giỏi lắm mà sao vụ ‘em Dĩnh có tai tiếng hay không’ này anh vẫn gà mờ thế). Thế nhưng, so với cuộc sống trọn đời, thì cái màng trinh kia chẳng đáng để anh mang cuộc sống sau này của mình ra mà đánh đổi. Anh yêu em vì sự tỉnh táo lý trí của em, cũng yêu em vì em không nhân danh tình yêu mà ghen tuông mù quáng. Nguyên tắc của anh là, nếu đã tin tưởng, thì không bao giờ được phép bắt bẻ, nghi ngờ. Nếu như anh đã nói yêu em, thì sẽ không để em ngày nào cũng lôi câu “anh có yêu em không” ra mà hỏi như một con ngốc. Nhưng em chính là một cô gái ngàn người có một, sẽ không bao giờ làm cái chuyện điên rồ đó. Nói như thế có nghĩa là anh cũng cần tự do, cần không gian riêng; cái cảm giác khi biết được trên đời còn có một người cùng chung tư tưởng với mình quả thật là tuyệt vời. Nó thôi thúc anh nhất định phải cưới em, để em hiểu được chúng ta thuộc về nhau. Sự chia xa trong hơn hai mươi ngày vừa qua chỉ càng khiến anh phải nhanh chóng đưa ra quyết định này.”
“Trời ơi, thì ra chúng ta là những người cùng chung tín ngưỡng, em còn tưởng anh chỉ là một kẻ háo sắc mà thôi.” Ta cười, nằm chồm lên người hắn, nhìn vào mắt hắn: “Thế nhưng, một ngày nào đó nếu một người chán ghét người kia thì chúng ta sẽ làm gì? Kết hôn xong rồi lại ly hôn phiền phức lắm.”
Hắn giữ lấy khuôn mặt ta:
“Cả đời thì quá dài, nên anh không thể hứa hẹn trước điều gì. Anh chỉ có thể nói với em rằng, nếu như có một ngày chúng ta không còn yêu nhau nữa, em vẫn sẽ là cô gái mà anh yêu thích nhất; chia tay rồi, cũng có thể là bạn. Một trong những nguyên nhân của việc kết hôn cũng là đề phòng khi có con thì còn có thể cho nó một tư cách hợp pháp.”
“Xem ra anh thực sự muốn có một đứa con thì phải?” Ta phát hiện hình như hắn rất yêu trẻ con.
Hắn lắc đầu:
“Anh thường tưởng tượng nếu như có một đứa con với em, nhất định là một chuyện rất đáng kỳ vọng. Tháng trước, anh chính là vì quá mong muốn có một đứa con nên mới đánh cược với em trong ba ngày đó. Thử nghĩ xem, một cô con gái, có tính cách của em, khiến cho cả đám đàn ông thất hồn lạc phách, đó chính là sự hãnh diện của một người làm cha.”
“Hả, ba em có bao giờ nghĩ thế đâu.” Ta hôn hắn.
Yên lặng một lúc, hắn ôm ta vào lòng. Nói nhỏ:
“Kết hôn nhé.”
“Ừ.” Ta cũng trả lời rất khẽ, cảm thấy rung động tận tâm can.
Sau này thực sự có thể được tự do hay không? Ta không biết, nhưng bởi vì cuộc sống đối với ta là những cuộc phiêu lưu không ngừng nghỉ, nếu như ta có thể yêu thích trò chơi nhảy Bungee, thì sao lại không dám đối đầu với sự khiêu khích của hôn nhân dành cho mình?
Điều quan trọng là, người đàn ông này có cùng quan niệm sống với ta, đồng thời đã phá tan rất nhiều điều võ đoán của ta dành cho đàn ông.
Không ngờ hắn vẫn muốn ta, dù luôn tưởng rằng ta từng có rất nhiều bạn trai, chắc hẳn hắn đã từng giằng xé nhiều lắm. Thế nhưng, hắn biết rõ tương lai quan trọng hơn quá khứ; ta ngưỡng mộ hắn. Ngày sau muốn tìm được một người đàn ông tuyệt vời hơn hắn nhất định không phải là chuyện dễ.
Nhưng mà, tương tự, nếu như hắn yêu thích ta, nhất định cũng sẽ không tìm được một cô gái nào đặc biệt hơn ta.
Có thể yêu nhau trong bao lâu không quan trọng, quan trọng là … ta yêu hắn, hắn cũng yêu ta, ngay bây giờ, ngay phút giây này; và mỗi một khoảnh khắc đều là một sự vĩnh hằng.
Hắn kéo ta đứng dậy:
“Em cười gì đó?”
“Sắp làm cô dâu rồi, không nên cười hay sao?”
Hắn mỉm cười, đương nhiên sẽ không tin câu trả lời lấy lệ của ta.
“Đi thôi, chúng ta đi mua lễ phục, tuy rằng sẽ không có nhiều người được nhìn, nhưng dù tự mình vui vẻ thì cũng không nên làm qua loa.”
“Đương nhiên.”
Ta ngẩng đầu nhìn vị hôn phu tương lai của mình, hắn cũng nhìn ta, cả hai đều đánh giá đối phương trong một vai trò khác và bằng một con mắt khác.
Hắn nở nụ cười trước:
“Hài lòng không? Lâu phu nhân?”
“Với tư cách một người chồng mà nói, thì 100% khiến em được nở mày nở mặt.”
“Em cũng vậy.”
“Vậy anh cũng hài lòng chứ, Nhậm tiên sinh?”
Hắn ôm ta đi ra ngoài, cười nói:
“Để cho công bằng, hoặc là chúng ta sẽ không sinh con; hoặc là phải sinh hai đứa. Một đứa họ Nhậm, một đứa họ Lâu mới được.”
“Chúa ơi, vậy quá tuyệt!” Ta bắt đầu cân nhắc khả năng này.
Ta nghĩ cuộc sống sắp tới chắc chắn là đáng trông đợi, tâm trạng vô cùng phấn khích. Sau khi bước ra khỏi khách sạn, mặt trời mùa đông ấm áp tỏa nắng, ta với hắn cùng nhìn nhau cười.
Có một ngày, ta sẽ nói cho hắn biết, ta chưa từng có một người đàn ông nào khác, có lẽ để đến khi ta bảy mươi tuổi hãy nói! Nhưng mà nếu hắn đã không ngại, đương nhiên đây chỉ là một việc nhỏ không cần bận tâm, chuyện hệ trọng lúc này chính là: bọn ta sắp kết hôn rồi.