Về chuyện cổ phần của công ty An thị, An Linh không cần suy nghĩ đã quyết định bán toàn bộ cổ phiếu cho An Nghĩa Thành, dùng số tiền đó để thành lập một quỹ từ thiện mang tên mẹ cô. Từ nay cô và An thị sẽ không còn bất cứ mối liên hệ nào nữa, công ty muốn phá sản hay sao thì tùy.
Khi An Linh đưa ra quyết định này, luật sư đã ngăn cản cô rất nhiều, 20% không phải con số nhỏ, cô giữ lại tuyệt đối sẽ không có gì không tốt cả, vừa tích lũy tài sản cho bản thân, vừa tạo một mối uy hiếp đáng kể cho An Nghĩa Thành cũng như các thành viên khác trong An gia. Thế nhưng An Linh đã hoàn toàn không muốn thù hận làm mình mệt mỏi thêm nữa, bao nhiêu năm nay nếu cô sớm buông bỏ được quá khứ thì đã nhẹ lòng hơn rất nhiều rồi. Đôi lúc chính An Linh cũng không hiểu được vì sao cô cứ mãi chấp niệm không thôi về ký ức năm xưa, dường như mỗi người luôn luôn tồn tại một nghịch lý như vậy trong tính cách, vừa muốn tìm cho ra sự thật, khi hiểu rõ mọi thứ rồi thì lại thấy hành động của mình lúc đó thật vô nghĩa. Chấp niệm khiến con người mệt mỏi, nhưng có mệt mỏi đến cùng cực thì mới có đủ động lực ép buộc bản thân mình biến đổi theo một chiều hướng khác tốt hơn.
An Linh luôn muốn đi tìm giới hạn chịu đựng của bản thân mình, nhưng giờ đây điều đó không còn ý nghĩa với cô nữa. Mỗi người xung quanh cô ai ai cũng có người mình cần bảo vệ, vì hiện tại họ chấp nhận che đi quá khứ thì hà cớ gì cô lại phải khơi lên vết thương trong lòng tất cả mọi người.
Suy nghĩ như vậy khiến cô cảm thấy nhẹ lòng hơn, An Linh đã mất ngủ cả đêm nhưng tinh thần cô lại không hề ủ rũ như mọi lần. Bức rèm cửa mỏng manh không che nổi ánh nắng nhẹ nhàng buổi sớm mai, An Linh đi chân trần xuống nền nhà, cô bỗng dưng rất muốn ngắm nhìn khung cảnh thành phố yên tĩnh lúc sáng sớm như vậy.
Nơi cô ở là tầng 35, chỉ cần đưa mắt nhìn là toàn cảnh thành phố đều thu vào mắt, con đường còn chưa ồn ào tấp nập, An Linh chỉ nhìn thấy một vài người di chuyển trên đường như những chấm nhỏ của bức tranh cuộc sống, một bức tranh tĩnh lặng, nhưng lại sinh động đến không ngờ. Ánh nắng nhẹ nhàng như một bức màn màu vàng mỏng manh, đem đến ấm áp cho vạn vật mà nó chiếu sáng. An Linh tinh nghịch đưa tay ra hứng nắng, cô thích thú nhìn thấy một bên tay mình nhuộm một màu rực rỡ, đang định giơ luôn cánh tay còn lại về phía trước thì cả người cô bị Tần Nam ôm trọn vào lòng.
“Sao em không ngủ thêm một lát đi”. Anh biết tối qua cô đã trằn trọc cả đêm.
“Em không muốn ngủ, ngủ nhiều sẽ thành heo mất”.
Tần Nam bật cười vì câu nói của cô.
“Sau tất cả thì em đã nhận ra được điều này rồi hả, anh thật thấy mừng cho em”.
An Linh bất mãn nhìn anh, gương mặt nhỏ nhắn hơi nhăn lại.
“Ý anh là sao hả”.
Tần Nam xoay người bế cô vào trong phòng, đặt cô ngồi lên giường cùng với mình, bàn tay anh không nhịn được lại xoa xoa mái tóc bù xù của cô.
“Là ý trên mặt chữ”.
An Linh tức giận đánh đánh lên ngực anh, khoảng cách quá gần lại thêm sức lực cô chẳng đáng là bao nên hành động đó càng nhìn càng thấy giống như đang làm nũng với anh.
Tần Nam để cô làm loạn một lúc thì vội cầm chặt tay cô lại.
“Đừng đánh lung tung, anh mà bị thương thì nửa đời sau của em phải làm sao bây giờ”.
An Linh mới không tin vài nắm đấm như mèo gãi của cô có thể làm anh bị thương, con người này thật là khoa trương quá mà.
“Anh mà bị thương thì em không cần anh nữa, tìm người đàn ông khác là được chứ gì”.
“Em dám”. Tần Nam thấp giọng, mặt kề sát hõm cổ cô, giọng nói ẩn ẩn như đe dọa.
Chỉ tiếc rằng An Linh đang chẳng hiểu tình thế, vẫn hiên ngang ngẩng cao đầu cãi lại anh.
“Sao em lại không dám chứ, em xinh đẹp như vậy chỉ cần tùy tiện ra ngoài đường là có thể tìm được rất nhiều anh chàng đẹp trai hơn anh.” Cô tuyên bố vô cùng hùng hồn.
Khóe mắt Tần Nam hơi nheo lại, nụ cười quỷ dị ẩn ẩn trên môi.
“Vậy sao”.
Vừa nói bàn tay anh vừa vuốt nhẹ lên lưng cô, hành động của anh khiến An Linh tỉnh ngộ, cô chậm rãi lùi ra xa anh một chút, mắt mở to thành khẩn.
“Em chỉ nói chơi thôi mà, anh đừng tin là thật”. Cô vừa nói vừa nuốt nước bọt.
“Anh biết mà”.
Giọng điệu anh càng nhẹ nhàng hơn nữa, An Linh rất muốn nói là nếu anh biết vậy thì mau buông em ra đi, nhưng cô chưa bao giờ có can đảm đó.
An Linh hơi lùi người ra sau một chút, nhưng càng lùi thì cô lại càng cảm thấy có cái gì đó không đúng. Tư thế hai người càng lúc càng quỷ dị, từ việc ngồi bên cạnh nhau trên giường vô cùng trong sáng, sao bây giờ lại biến thành cô ngồi lọt thỏm vào lòng anh như thế này.
“Anh…” An Linh dùng giọng nói ngọt ngào nhìn Tần Nam, hy vọng có thể dùng nhan sắc vượt qua cửa ải này.
“Ừ”.
Thấy anh vẫn lạnh nhạt, An Linh quyết tâm bạo dạn hơn. Cô vươn cánh tay trắng muốt như ngó sen của mình ôm chầm lấy anh, hai bầu ngực sữa không ngừng cọ cọ trước ngực Tần Nam khiến anh không ngừng hít khí lạnh.
An Linh vươn đầu lưỡi liếʍ quanh môi anh, Tần Nam cũng hết sức phối hợp để cô đi vào, cảm nhận chiếc lưỡi thơm tho của cô không ngừng quanh quẩn trong miệng anh, vị ngọt ngấy không ngừng lan tỏa khắp nơi. Đến lúc An Linh cảm thấy hơi khó thở muốn buông anh ra thì tay Tần Nam đã ghì chặt lấy gáy cô, ép sát cô vào người mình, môi lưỡi dây dưa triền miên không dứt.
“Đừng mà anh….đừng mà”. An Linh không ngừng nức nở xin tha.
Phân thân phái nam vẫn không ngừng di chuyển, lực đa͙σ càng lúc càng mạnh khiến cơ thể cô như bị đốt lửa. Một tay Tần Nam xoa xoa bộ ngực sữa của cô, tay còn lại vân vê viên châu nhỏ nơi cơ thể hai người giao nhau. Động tác này của anh lập tức khiến toàn thân An Linh nổi lên một trận run rẩy, dịch thể tuôn ra như mưa, cô bất giác rên lên từng tiếng.
“Uhm…Ư”
Tần Nam đã bị cô kích động đến toàn thân đều căng cứng, âm thanh kích tình phát ra từ miệng An Linh lại khiến cho cậu bé của anh càng thêm hưng phấn, kích thước cũng trở nên dữ tợn khác thường.
An Linh cảm nhận được vật trong cơ thể mình ngày càng nóng bỏng và có khuynh hướng khuyếch đại lên, mỗi lần anh đi vào thì trên bụng cô đều nổi lên một vùng khiến An Linh ngượng ngùng không thôi, cứ nghĩ chỉ một lát là vật kia sẽ không to như vậy nữa, ai ngờ càng ngày nó càng lớn, cơ thể cô sắp không thể chứa nổi nó nữa rồi.
“To..to quá, anh đừng như vậy nữa…to…em khó chịu lắm”.
“Ngoan, càng to thì em mới thoải mái, cố chịu một lát đi”.
Tần Nam mặc dù thương tiếc cô khó chịu, nhưng cơ thể anh không cách nào dừng lại được, là đàn ông trong những lúc như vậy chẳng ai có thể kiềm chế được, huống chi nhìn điệu bộ An Linh không có gì là không thích cả. Người cô nhuộm một màu hồng bắt mắt, ánh mắt kiều mị quyến rũ đàn ông, mặc dù luôn miệng từ chối nhưng bên dưới cô vẫn không ngừng cắn nuốt anh, mỗi một lần đều như muốn ngiền nát cậu bé của anh khiến nó thoải mái đến mức chỉ muốn mãi mãi ở trong cơ thể cô.
Tần Nam liền lập tức tăng nhanh tốc độ, không ngừng ra vào bên trong cơ thể cô, giường lớn rung lên bần bật theo từng nhịp vận động của hai người trên giường. Bên trong An Linh không ngừng co bóp, nước ra ngày một nhiều hơn, mỗi cái ra vào của Tần Nam đều như đưa cô lên đến thiên đường, cảm xúc quá mãnh liệt khiến cô không thể chịu đựng nổi.
Kích tình đi qua, An Linh nằm nghỉ một lát, khi cô tỉnh lại thì phát hiện anh vẫn ở trong cơ thể mình. Tần Nam thấy cô đã dậy thì ôm lấy cô nằm lên người anh.
“Anh mau đi ra đi, khó chịu muốn chết”. An Linh hơi nhích người để vật kia rời khỏi người cô.
Tần Nam biết cô muốn nói đến điều gì nhưng anh lại cố tình không hiểu hỏi lại:
“Em nói gì cơ, cái gì đi ra”.
An Linh lập tức ngượng đỏ mặt, vùi đầu vào trong ngực anh.
“Nếu có em bé thì chúng ta sinh nó ra, anh muốn một đứa con gái giống em”.
An Linh đập đập lên vai anh.
“Em còn nhỏ, em không muốn làm mẹ sớm như vậy đâu”.
Tần Nam trầm lặng nhìn cô một lát, anh khẽ vén mái tóc lòa xòa trước mặt cô ra phía sau.
“Anh xin lỗi, lần sau anh sẽ cẩn thận hơn”.
An Linh không nói gì hết, cơ thể cô vẫn còn mệt mỏi sau lần vận động lúc nãy, mắt cô lim dim buồn ngủ.
Tần Nam khẽ kéo lại chăn cho cô, anh với lấy quần áo vất tứ tung trên nền nhà, đang định mặc thì An Linh trở người, cô xoay trái xoay phải một lát không tìm thấy anh nên mở mắt ra nhìn xung quanh.
“Sao anh đã dậy rồi”.
Tần Nam yêu chiều nhìn cô.
“Anh ra ngoài một lát, em muốn ăn sáng gì anh mua cho”.
An Linh ngồi dậy, kéo kéo cánh tay anh.
“Anh ở nhà đi, ra ngoài làm gì”.
“Ngoan, em nằm xuống ngủ tiếp đi, anh sẽ trở lại ngay”.
Cô vẫn cố chấp ôm chặt lấy anh.
“Không cho anh đi”.
Tần Nam khẽ tách cánh tay cô ra, dùng giọng nói ấm áp của mình khuyên nhủ cô.
“Để cho anh đi đi, lúc nãy anh không mang bao, em chịu khó uống thuốc đi, lần sau nhất định sẽ không như vậy nữa”.
An Linh xem như không nghe thấy lời anh nói, cô ôm chăn che kín người, hai tay vẫn cố chấp nắm lấy áo anh.
Tần Nam không biết phải làm thế nào, cô không phải người bám anh như vậy, hôm nay sao lại khác lạ như vậy chứ.
“Nếu lỡ có em bé thì em sẽ sinh nó ra”.
Giọng nói như đang buồn ngủ phát ra từ trong chăn khiến Tần Nam chấn kinh.
An Linh đợi mãi không thấy anh có động tĩnh gì, cô tức giận ngồi dậy nhìn anh.
“Anh không nhận nó thì em nuôi, anh không cần phải…”
Cô còn chưa nói hết thì đã bị Tần Nam chặn lại, anh dùng nụ hôn triền miên ngọt ngào để nói lên cảm xúc vui sướиɠ khó tả trong lòng mình lúc này.