Cả căn phòng khách rộng lớn chật kín người, An Linh ngao ngán nhìn từng gương mặt xung quanh mình, cô đã nhìn đi nhìn lại đến mấy lượt rồi mà chủ nhân của ngôi nhà vẫn chưa chịu nói vào chủ đề chính. Suốt từ lúc nãy đến giờ toàn là mấy lời hỏi thăm sáo rỗng, cô phải giả tươi cười đến mức cứng cả cơ mặt luôn rồi.
Mai Tuệ rót một ly trà nóng cho An Mai Mai, chắc là lo lắng chị ấy mới bình phục nên không thể chịu được không khí có phần lạnh lẽo ở đây. Là chị ấy tự làm tự chịu, cho dù vậy thì trong mắt cha mẹ cũng vẫn luôn là người phải chịu thiệt thòi. Còn cô thì sao chứ, chỉ mong được yên ổn cũng là khó khăn lắm rồi. Cuối tuần tươi đẹp, bản thảo còn chưa nộp, vậy mà phải lặn lội đến vùng nɠɵạı ô xa xôi này làm khách bất đắc dĩ, đã vậy còn được xem cảnh mẹ con thâm tình nữa chứ. Nếu là lúc trước thì cô cũng chẳng thấy có gì bất thường, nhưng từ khi biết An Mai Mai là người khiến cho mình phải sống dở chết dở đến mức suýt rơi vào tay Nhậm Hiền thì cô lại luôn chán ghét vẻ mặt hiền lành của chị ta. Thà cứ thể hiện thái độ ghét cô ra mặt như An Tiếu Tiếu còn hơn là thân thiết như chị em rồi lén lút đâm lén sau lưng mình như vậy. Phải đeo mặt nạ suốt bao năm như thế chị ta không cảm thấy mệt mỏi sao.
Dường như cảm nhận được cái nhìn căm hận của An Linh, An Mai Mai điềm tĩnh uống một ngụm trà nóng, sau đó mới nhìn cô đầy quan tâm hỏi han:
“An Linh em sao vậy, không được khỏe sao? Chị nghe nói em cũng vừa mới xuất viện mà”.
Cái gì mà “cũng” chứ, cô đây là ở trong viện an dưỡng cho Tần Nam cảm thấy yên tâm thôi, không cùng với thể loại tìm đến cái chết như chị ta.
“Nhắc đến xuất viện mới nhớ, chị thì sao rồi, đừng cố gắng tự tử nữa, ai biết được sau này còn may mắn như lần vừa rồi nữa không. Ở đời không ai biết trước được điều gì cả đâu”.
An Linh cười lạnh nhìn gương mặt đang dần tái mét của An Mai Mai mà thấy hả hê. Thôi được rồi, cô cũng phải thừa nhận là con người mình đang dần bị Tần Nam làm cho xấu đi, suốt ngày bị anh tuyên truyền mấy cái chủ nghĩa cá nhân vào đầu làm cô cũng chẳng còn thấy tội lỗi trước mấy hành động đả kích người khác như vậy nưã. So với An Mai Mai thì việc làm của cô chỉ là trò trẻ con mà thôi.
“Hôm nay gọi mọi người đến đây là ta có chuyện muốn thông báo”. An lão gia lên tiếng khiến tất cả đều chú ý lắng nghe, bao năm qua vẫn vậy, quyền lực của chủ nhân An gia khiến mọi người đều kính nể ông vài phần, điều này vô tình lại tạo thành tính cách có phần chuyên quyền của An lão gia.
“Ta vừa mới nghe Nghĩa Thành báo cáo, tình hình tài chính của công ty hiện nay đang gặp khó khăn, thế nên ta muốn nghe ý kiến đóng góp của các thành viên trong gia đình. Mọi người đều là người một nhà cả, cần phải giúp đỡ nhau trong những lúc như vậy”.
An lão gia vừa dứt lời, một sự im lặng đến đáng sợ bao quanh cả căn phòng. Không một ai lên tiếng, đến thở cũng phải hết sức nhẹ nhàng, dù sao thì cũng chẳng ai muốn bị An lão gia điểm mặt gọi tên cả.
Vẻ mặt nghiêm trọng rồi cả cử chỉ lén lút nhìn nhau của mọi người khiến An lão gia tức giận, ông đập mạnh tay xuống bàn, gương mặt đanh lại quát lớn:
“ Sao hồi nãy còn lớn tiếng nói chuyện mà bây giờ im hết rồi vậy? Hả?”
An Linh mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, xem bản thân như người vô hình. Không phải mọi người ở đây không muốn đóng góp ý kiến, nhưng ít ra thì cũng phải nói rõ tình hình công ty đã rồi mới tính gì thì tính chứ. Tài chính gặp khó khăn thì có nhiều mức độ lắm, nếu cô nhớ không lầm thì phá sản cũng là một phạm trù của tài chính gặp khó khăn đó.
Đúng là trên đời này có một An lão gia nghiêm khắc thì cũng có một An Tiếu Tiếu không hiểu phong tình, trong lúc này mà tự nhiên cô ta lại lên tiếng trước tiên:
“Ông nội, tài chính gặp khó khăn thì chúng ta vay ngân hàng chẳng phải là giải quyết được rồi sao”.
Đến một người không xen vào chuyện kinh doanh của gia đình như An Linh cũng biết câu hỏi của An Tiếu Tiếu ngu ngốc đến mức nào, thế nên An lão gia lại càng thêm tức giận khi nghe được câu nói đó.
“Nếu cứ vay ngân hàng là được thì ta còn phải mở cuộc họp gia đình này làm gì nữa, trực tiếp đến ngân hàng là được rồi. Cháu là một thành viên của An gia mà tại sao lại không quan tâm đến công ty như vậy hả, tiền cháu tiêu xài hằng ngày là ở đâu ra hả?”
Mắt thấy An lão gia đang nổi cơn thịnh nộ, Đào Ái Lục bèn mở lời nói đỡ con gái:
“Ba, là Tiếu nhi không hiểu chuyện, sau này con sẽ dạy bảo nó thêm”.
Bà ta vừa dứt lời thì An lão gia gương mặt đỏ au, tức tối nhìn bà ta, lời lẽ nói ra càng thêm mấy phần khó nghe:
“Ai cho chị cái quyền muốn nói gì thì nói ở đây vậy hả, đúng là mẹ nào con đấy”.
Tay cầm ly trà của Đào Ái Lục run run, bà ta cố gắng kiềm chế cảm xúc, miễn cưỡng nói lời xin lỗi với An lão gia:
“Ba, con sai rồi, sau này con sẽ chú ý hơn”.
An lão gia không thèm đếm xỉa gì tới thái độ chân thành của bà ta, quay sang nói với An Nhân Nghĩa:
“Con thử mở lời với bên thông gia xem sao, dù gì thì Nhậm gia cũng là một gia tộc lớn, chắc chắn sẽ để ý đến thể diện, họ không thể nào để mặc nhà ta như vậy được”.
Nghe đến đây thì An Linh càng thấy lạnh lẽo trong lòng. Con gái của An gia có tác dụng trong những lúc như vậy thôi sao. Hèn gì mà kêu cả cô cùng về, có lẽ là để ý đến gương mặt cô là chính thôi. Không biết trong đầu An lão gia này đang sắp xếp cho cô làm dâu nhà nào rồi đây.
An Mai Mai mặc dù gả vào Nhậm gia danh giá, nhưng không cần là người trong cuộc cũng nhìn ra được ai mới là chủ nhân thực sự của Nhậm gia. Nhậm Doanh chỉ giữ những chức vụ tầm trung trong công ty, con người anh ta quá cự đoan nên chẳng có tiếng nói gì trong gia đình. Đó là chưa nói đến mối quan hệ lạnh nhạt của anh ta với vợ mình, chuyện anh ta ra tay tương trợ trong những lúc như thế này thì không thể nào xảy ra được rồi. Còn Nhậm Hiền thì khỏi phải nói, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc anh ta sẽ nể tình Mai Mai mà làm một điều gì có hại cho bản thân cả. Sau sự việc kia, chỉ sợ anh ta chẳng để An gia vào mắt chứ nói gì đến chuyện giúp đỡ.
Nhưng An Linh nghĩ vậy không có nghĩa là An lão gia cũng nghĩ thế, ông ta vẫn hướng ánh mắt về phía An Mai Mai, chờ đợi phản ứng của cô.