“Em đang ở đâu vậy, sao anh nhấn chuông mà không có ai ở nhà hết”.
Tần Nam hỏi An Linh, chẳng phải cô nói là hôm nay phải chăm chỉ dịch tài liệu cho xong hay sao.
“Em..”. An Linh hơi ngập ngừng, hồi nãy xuống máy bay cô quên mất, không gọi điện cho anh, bây giờ xin lỗi không biết có còn kịp không nữa.
“Nói thật đi, em đang lang thang ở đâu hả?”. Nghe giọng điệu ấp úng của cô, không cần nghĩ nhiều Tần Nam cũng đoán được, chắc cô lại nổi hứng đi đâu đó rồi.
“Em nói anh không được giận em đâu đấy”. An Linh tranh thủ cò kè mặc cả với anh.
“Em lại còntrả giá với anh nữa cơ đấy”. Cô bé này càng ngày càng không sợ anh nữa rồi.
“Em đang ở Thượng Hải, chỉ đi vài ngày là về thôi, anh ở nhà chờ em nhé”. An Linh cười hì hì mong anh thứ tội.
“Sao đột nhiên lại đi Thượng Hải?”. Tần Nam hơi thắc mắc, cô không phải kiểu người tự nhiên lại nổi hứng đi chơi xa đến như vậy.
“Em..đi chơi một vài ngày cho thoải mái thôi mà”. Cô cố dùng giọng nũng nịu hòng lấp liếʍ qua chuyện.
“An Linh, anh đã từng nói với em điều này chưa?”.
“Hả, điều gì cơ!”. Sao tự nhiên anh lại chuyển chủ đề vậy.
“Em đừng bao giờ nói dối anh, bản lĩnh của em còn chưa đủ đâu, mau khai thật xem nào, nhanh nhanh lên anh còn tha thứ cho em được”. Tần Nam vừa cười vừa uy hiếp cô, gan ngày càng to hơn rồi đấy.
“…”
An Linh vẫn tiếp tục im lặng.
“ŧıểυ Linh Linh”. Tần Nam tiếp tục dụ dỗ, giọng anh nghe đến là đáng thương và tội nghiệp khiến An Linh càng thêm mềm lòng.
“…”
Cô vẫn không lên tiếng.
“Chẳng phải em đã hứa sẽ không giấu anh bất cứ chuyện gì sao”.
“Chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi mà, em không muốn anh lo lắng”. An Linh đáng thương gần như muốn khóc, anh càng như vậy cảm giác tội lỗi trong cô càng lớn thêm.
“Em như vậy bảo anh sao yên tâm được. Em không cần nói với anh mọi chuyện đâu, dạo này anh cũng rảnh, hay là anh bay đến Thượng Hải với em nhé, có được không”.
“Không cần đâu, em chỉ đi vài ngày thôi mà, thật đấy”. Cô thật sự không muốn phiền anh như vậy.
“Đúng rồi, chỉ vài ngày thôi mà nên em không phải lo sẽ làm phiền anh đâu. Đợi anh đến nhé, baby”.
Tần Nam nói xong cúp điện thoại luôn, tránh An Linh lại năn nỉ ỉ ôi, khiến anh mềm lòng. Thông tin từ Mike cho biết, hôm nay Từ Tử Nam cũng đến Thượng Hải, ngàn vạn lần đừng có liên quan đến An Linh, đây là điều khiến anh lo lắng nhất. Đáng ra anh phải phát hiện ra điều này từ sớm, cô cũng nhờ người điều tra Từ Tử Nam, không lý nào lại không biết việc hắn ta đến Thượng Hải được.
***
An Linh bĩu môi, xem ra phải đợi anh đến rồi. Dù sao việc cô đến đây chủ yếu là do kích động nhất thời, chính bản thân cô cũng không biết được mình đến đây để làm gì. Theo dõi Từ Tử Nam sao, cô còn chưa có bản lĩnh đó, tìm hiểu mục đích anh ta đến đây làm gì cũng không phải chuyện đơn giản, một mình cô không thể giải quyết được. Lúc xuống sân bay, An Linh thấy Từ Tử Nam lên một chiếc xe đưa rước của khách sạn này nên mới cố tình đặt phòng ở khách sạn giống anh ta. Cô cũng không biết việc này có tác dụng gì không, nhưng chí ít thì làm như vậy cũng khiến cô bình tâm hơn là ngồi ở nhà một mình.
An Linh chán nản mở laptop, cố gắng tập trung dịch số tài liệu còn lại.
Dịch được một lát cô lại thấy đói bụng. An Linh đi vội quá nên chưa kịp ăn trưa, bây giờ cũng gần đến bữa tối rồi nên cô quyết định gấp máy lại, đi xung quanh tìm cái gì đó ăn tạm. Lát nữa Tần Nam đến, cô sẽ cùng anh đi ăn khuya luôn một thể.
Khách sạn này là một trong những khách sạn cao cấp nhất của Thượng Hải, dịch vụ vô cùng tốt. An Linh vừa đi đến đại sảnh là ngay lập tức có nhân viên phục vụ tiến lại hỏi xem cô cần gì không. Suy nghĩ một lát An Linh quyết định kêu một bát mỳ, ăn ở khách sạn luôn cho tiện, lát nữa cô còn phải tranh thủ dịch tài liệu tiếp nữa.
Cô chọn một bàn ngồi gần cửa sổ, trời bên ngoài đang mưa, cô vừa ngắm cảnh phố phường vừa suy nghĩ lung tung. Có lúc cuộc sống bên ngoài thật bình yên quá đỗi, cho dù chuyện gì đang xảy ra đi trong nữa, thì mưa vẫn cứ rơi, ngày mai trời lại sáng, và vẫn còn bao nhiêu con người hạnh phúc ngoài kia, bình thản cầm ô đi dưới mưa, vô tư chuyện trò vui vẻ.
“Trùng hợp thật đấy, cô cũng đến đây chơi hả”. Một giọng nam trầm ấm vang lên bên tai cô.
An Linh hơi bất ngờ ngẩng đầu lên, đúng là trái đất tròn mà, mới hôm qua gặp anh ta xong, hôm nay lại có dịp diễm ngộ tiếp, tần suất như vậy có phải hơi cao quá rồi hay không.
“Anh Nhậm đến đây công tác sao”. An Linh cố gượng cười xã giao với anh ta.
Nhậm Hiền cũng không hề khách khí, ngồi xuống luôn chiếc ghế đối diện với cô. Hai mắt anh ta hơi nheo lại, nhìn An Linh đầy thắc mắc. Dù sao thì cô không có việc gì làm chạy đến Thượng Hải chơi cũng không phải là không thể, thế nhưng sao lại trùng hợp vào dịp này như vậy chứ. Thật sự là tình cờ thôi sao.
Đúng lúc đó phục vụ mang đồ ăn lên, An Linh cũng không thèm nhìn anh ta nữa, chăm chú thưởng thức mỳ của mình. Món ăn cũng chẳng phải cao lương mỹ vị gì nhưng An Linh lại ăn liên tục một mạch không hề ngẩng đầu lên, ý tứ ở trong đó không cần nói cũng biết. Thế nhưng Nhậm Hiền lại xem như không hiểu, An Linh ăn mỳ của cô, còn anh thì chỉ chăm chú nhìn cô gái trước mặt này không hề chớp mắt.
Bị người ta nhìn như thế cũng chẳng phải chuyện vui vẻ gì, An Linh thực sự không chịu được nữa, cô nói thẳng với anh ta luôn.
“Hôm nay anh lại rảnh rỗi ngồi đây chơi như vậy sao?’. Giọng điệu mỉa mai không thèm che giấu.
“Tôi rảnh, cô cứ ăn tự nhiên đi, đừng ngại”. Anh ta nhàn nhạt trả lời.
An Linh tức muốn điên lên, loại người này sao mềm rắn đều không ưa vậy.
“Vậy xin lỗi, anh có thể qua bàn khác ngồi được không, tôi còn có bạn đang đến”. Cô mặt không chút cảm xúc nói thẳng với anh ta, mặc dù hơi phũ phàng một chút nhưng còn đỡ hơn là nói xa nói gần mà anh ta lại làm như không hiểu.
“Không sao, khi nào bạn cô đến tôi sẽ nhường chỗ”. Nhậm Hiền tỏ ra không phiền, nói với cô như là mình đang làm điều đúng đắn lắm vậy.
Bây giờ còn sớm, chắc chắn Tần Nam chưa xuống máy bay nữa, bảo cô đi đâu tìm người bạn không có thật kia bây giờ. Thế nhưng thể diện lại không thể mất, An Linh sống chết không chịu bỏ cuộc giữa chừng, lấy điện thoại gọi cho Tần Nam, mặc dù biết anh không thể nào nghe máy lúc này.
Dưới cái nhìn chằm chằm của Nhậm Hiền, cuộc điện thoại của An Linh đã gọi đi một lúc rồi mà vẫn chưa thấy người đầu dây bên kia bắt máy. An Linh đang chán nản định cúp máy thì giọng nói của Tần Nam vang lên bên tai cô.
An Linh không tin nhìn điện thoại, vẫn chưa kết nối mà, vậy giọng nói kia từ đâu mà ra cơ chứ.
Cô vội ngẩng đầu lên, Tần Nam đang tươi cười rạng rỡ như nắng mùa xuân, nhìn cô dạt dào tình cảm. Bình thường mấy khi anh chịu khó diễn như vậy, hôm nay chín phần là nhờ sự có mặt của Nhậm Hiền nên anh mới nhập tâm như vậy rồi.