Hương vị ngọt ngào nơi đầu lưỡi khiến Tần Nam lưu luyến mãi không thôi, sự nhiệt tình của An Linh khác hẳn điệu bộ trúc trắc lúc ban đầu, cô càng hưởng ứng càng khiến anh muốn dừng mà không dừng được. Hai tay anh vuốt nhẹ sống lưng cô, cảm giác thoải mái khiến An Linh rên nhẹ ra tiếng.
“Uhm”
“Thoải mái đến như vậy sao”. Anh khẽ cười hỏi.
Nhiệt độ xung quanh cũng nóng thêm vài phần, một tay Tần Nam ôm chặt lấy cô, tay còn lại khẽ xoa nắn bầu ngực tròn trịa dưới lớp váy mỏng manh. Váy của An Linh đã bị anh kéo lên đến eo, bàn tay anh khẽ vuốt ve da thịt mềm mại của cô. Cảm xúc trơn láng khiến anh không muốn buông tay, bầu ngực to tròn mềm mại giống như sinh ra là dành cho anh vậy. Hai tay anh khẽ trêu đùa nụ hoa của cô,Tần Nam càng xoa nắn càng khiến cho bầu ngực An Linh trở nên cương cứng, cô khẽ ngọ nguậy kháng nghị với anh.
Phản ứng nhiệt tình của An Linh cành làm cho Tần Nam kích động, anh cố gắng dằn sự xúc động trong lòng xuống, chỉnh sửa lại váy cho cô. Thế nhưng An Linh lại không biết sợ chết, hai tay cô vẫn sờ loạn trên ngực anh. Tần Nam không phải là thánh nhân, một cô gái dụ hoặc như vậy sao anh có thể chịu đựng được cơ chứ. Hai chân anh đi như bay, dẫn An Linh đi về hướng thang máy.
Vừa bước vào phòng hai người bọn họ lập tức quấn lấy nhau. Tần Nam phải cố gắng lắm mới không ngay lập tức muốn cô trong thang máy. Quần áo của cả hai đã được trút bỏ hết từ ngay ngoài cửa, khi đến giường ngủ thì chẳng ai còn mảnh vải nào trên người. Tần Nam hôn khiến An Linh không thở được, cô hơn né tránh miệng anh thành ra lại cắn nhẹ lên mũi anh. Cô gái nhỏ nhiệt tình như lửa khiến Tần Nam như muốn phát điên.
“Thì ra em thích loại này sao, nhiệt tình như vậy hả”.
Cho dù đang trong lúc kích tình nồng nhiệt thì lời nói tà mị của anh cũng khiến An Linh thẹn thùng không thôi, cô dấu mặt vào trong ngực anh, lại khiến cho hai bầu ngực no đủ của cô chà sát trên người anh. Xúc cảm quá sức tuyệt vời khiến cho Tần Nam không nhịn được nữa, anh đẩy cô xuống giường, hai tay không ngừng tạo lửa trên cơ thể cô.
“Cô bé, nhanh như vậy đã ướt rồi sao”.
Tần Nam cảm nhận được cơ thể cô cũng động tình, cửa huyệt phía dưới đã ướt thành một mảnh. Ánh mắt nóng rực của anh khiến An Linh hơi ngượng, cô khép hai chân lại không muốn để anh tiếp tục nhìn thấy nó nữa.
Thế nhưng Tần Nam đã nhanh hơn cô một bước, cả thân hình to lớn của anh đã chen vào giữa hai chân cô khiến cho An Linh không còn cách nào khác phải vòng chân qua eo của anh.
Tư thế kết hợp của hai người vô cùng hòa hợp, giống như sinh ra là dành cho nhau vậy. Tần Nam khẽ đẩy người, đưa vật đàn ông to lớn của anh tiến sâu vào trong cơ thể cô. Cảm nhận có một vật cứng nóng như thép tiến vào cơ thể mình khiến An Linh hơi hoảng sợ, cô chưa kịp cản hành động của anh lại thì cơn đau như xé nát ập đến.
“Đau…”
Cô lên tiếng kháng nghị, thế nhưng đang trong cơn kích tình nên giọng nói nũng nịu càng thêm dụ hoặc đàn ông. Tần Nam phải cố gắng kiềm chế, anh không muốn làm tổn thương cô, nhưng bây giờ bảo anh đi ra thì là điều không thể. Anh thương xót hôn lên từng giọt nước mắt trên khuôn mặt ửng hồng của cô, miệng không ngừng an ủi:
“Ngoan, rất nhanh sẽ hết đau thôi mà”.
“Anh đi ra đi, em không muốn nữa”. An Linh bất mãn nói.
“Cô bé này, bây giờ em bảo anh đi ra làm sao bây giờ, chẳng lẽ em muốn thấy anh chết sao”.
“Nhưng mà em đau lắm”.
“Anh biết, anh biết, em chịu một lát đi, sẽ hết nhanh thôi mà”.
“Thật sao”.
An Linh giương hai mắt ngấn nước nửa tin nửa ngờ nhìn anh khiến Tần Nam cảm thấy tội lỗi không thôi, sao anh giống như đang chà đạp con gái nhà lành thế nhỉ.
Rất nhanh cơn đau qua đi khến An Linh cảm thấy hạ thân hơi ngứa ngứa, cô khẽ động đậy để khiến bản thân dễ chịu hơn một chút. Thế nhưng hành động nhỏ của cô khiến cho Tần Nam không thể nào kiềm chế được, sợi dây lý trí trong đầu anh đã đứt không còn một mảnh. Anh không suy nghĩ được nhiều nữa, bây giờ trong đầu anh chỉ biết rằng anh muốn cô, muốn cô cả đời này luôn thuộc về anh mà thôi.
Cơ thể trống rỗng bỗng chốc được lấp đầy khiến An Linh vô cùng thoải mái. Cô gái chưa từng nếm mùi đời như cô sao có thể là đối thủ của Tần Nam được. Anh luôn biết cách khiến cô không thể nào kiềm chế được mà rêи ɾỉ không thôi. Mỗi một lần anh tiến vào lại khiến An Linh bật ra tiếng rêи ɾỉ nỉ non. Tình như sợ tơ kết nối giữa hai con người, phân thân của anh chưa kịp rút ra hết đã vội vã tiến vào, tìm kiếm nơi ngọt ngào chỉ thuộc về nó. Chưa bao giờ An Linh cảm thấy sung sướиɠ như vậy, cơ thể cô mở rộng chào đón anh, có một thứ gì đó trong cơ thể cô cứ luôn kêu gào muốn nhiều hơn nữa, cô muốn anh tiến vào sâu hơn nữa.
Đêm ngoài kia dường như kéo dài vô tận, nhưng với hai người đang triền miên không dứt trên giường kia, họ chỉ ước sao cho đêm dài thêm nữa, cho niềm vui sướиɠ cơ thể mang lại kéo dài mãi không thôi.