Vất vả lắm mới chờ cho hai người kia kết thúc cuộc vận động, An Linh ngay lập tức rời khỏi vòng tay của Nhậm Hiền. Cô cảm thấy vô cùng ngại ngùng, chuyện vừa diễn ra cũng chẳng phải vui vẻ gì, An Linh thực sự không biết phải cư xử như thế nào cho phải. Không đợi cô kịp nghĩ ra cách, một vòng ta mạnh mẽ đã cuốn lấy cô. An Linh còn chưa kịp hoàn hồn, cô đã ngửi thấy một mùi hương nam tính vô cùng thanh mát, là Tần Nam.
Ngẩng mặt lên nhìn anh, gương mặt Tần Nam lúc này đã đen xì rồi. Anh phải cố gắng lắm mới không xông ra lôi An Linh trở lại bên cạnh mình. Sự tự chủ của anh đúng là không phải bình thường mà, nhìn hai người xa lạ kia đang nhiệt tình vận động thân thể, lại nhìn thấy An Linh trong vòng tay một tên đàn ông xa lạ, Tần Nam chỉ muốn ngay lập tức giết chết anh ta cho xong. Cùng là đàn ông, làm sao anh không hiểu, chẳng có tên nào có thể kiềm chế được khi nhìn cảnh nóng bỏng dây dưa kia khi trong lòng còn đang ôm mỹ nhân tuyệt sắc.
Nhìn Tần Nam, An Linh thực sự sợ anh sẽ một cước đánh bay Nhậm Hiền, cô là người yêu hòa bình có được không hả. An Linh vội vàng ôm chặt lấy anh, kéo anh ra khỏi nơi khó xử đó. Mặc kệ có chuyện gì, về nhà rồi giải quyết, cô tuyệt đối không thể để đại chiến xảy ra ở đây được.
***
Tần Nam mặt đen thui, để mặc An Linh kéo anh vào nhà. Anh cũng biết chuyện lúc nãy không thể trách An Linh được, thế nhưng chính anh lại không thể kiềm chế nổi bản thân mỗi khi nghĩ lại cảnh đó. Cô gái anh hết lòng nâng niu lại mềm nhũn trong vòng tay tên khác, anh chỉ muốn xé nát tên Nhậm Hiền kia ra, để hắn không còn sức mơ tưởng đến bảo bối của anh nữa.
Biết anh vẫn còn giận, An Linh cũng không dám nhắc đến đề tài đó nữa. Cô để anh một mình trong phòng khách, còn bản thân thì đi tắm, cô cũng mệt mỏi lắm rồi. Vừa mới đứng dậy, còn chưa kịp làm gì thì cô đã bị anh kéo lại, đôi môi anh nóng bỏng nhanh chóng khóa chặt lấy miệng cô. An Linh mềm mại đáp trả lại sự cuồng nhiệt của anh, hai tay Tần Nam nhanh chóng đi xuống phía dưới, làn váy của An Linh nhanh chóng bị anh kéo lên đến eo. Cơ thể cô rất nhạy cảm, lúc này đây lại càng không thể suy nghĩ được gì, An Linh gần như không hề phản kháng, để mặc đôi tay anh mò mẫm trong nơi riêng tư của mình.
“Em ướt rồi”. Tần Nam đưa hai ngón tay thấm đẫm nước giơ đến trước mặt cô, gương mặt anh càng thêm tà mị, đôi môi nóng rẫy để lại vô vàn ấn ký trên cơ thể trắng muốt của An Linh.
An Linh đưa chân quấn chặt lấy eo anh, cô hơi điều chỉnh cơ thể cho vật của anh càng đi sâu vào trong cơ thể mình hơn. Cử động của An Linh làm hai mắt Tần Nam tối lại, chết tiệt, quá chặt, cơ thể cô như hàng nghìn miệng nhỏ vỗ về cắn nuốt cậu bé của anh, cảm giác sung sướиɠ đến tột cùng khiến anh chỉ muốn mãi mãi ở trong cơ thể cô như vậy.
Đây không phải lần đầu tiên hai người bọn họ thân mật, kể từ khi quen nhau, ngày nào bọn họ cũng thực hiện loại vận động này đến mấy lần, thế nhưng chưa bao giờ lại đạt đến sự hòa hợp như lần này. Cả hai đều muốn dùng hành động cơ thể để nói hộ cảm xúc bản thân, không có bất cứ điều gì cố kỵ, chỉ có hai tấm thân đang không ngừng dây dưa, một thứ ngôn ngữ nồng nàn đến không thể diễn tả bằng lời.
Ghế sofa dường như quá chật hẹp khiến Tần Nam không thể tự do vận động, anh cũng sợ mặt da không đủ mềm mại sẽ làm tổn thương An Linh. Nâng cô nằm trên người mình, anh ngồi dậy, ôm chặt lấy cô muốn đi vào phòng ngủ. An Linh đang được cậu bé của anh chăm chút đến không biết trời đất gì, tự nhiên lại thấy anh không động nữa, cô khẽ bất mãn:
“Anh….”.
“Ngoan, đợi anh một lát thôi, sẽ để em thoải mái mà”. Tần Nam khẽ an ủi cô gái nhỏ ham ăn này.
Thế nhưng An Linh nào có đợi được nữa, anh dừng lại một lát là cơ thể cô cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn, chỗ tận cùng trong cơ thể khao khát được an ủi, từng trận cảm xúc đè lên nhau khiến cô không thể chịu đựng được. An Linh đưa tay vuốt nhẹ nơi cơ thể hai người giao nhau, vật đàn ông của anh được cô nắm trọn, An Linh hơi cử động thân thể, khẽ đưa cái thứ nóng hổi kia tiến sâu vào hoa tâm của mình.
Hành động nhiệt tình của cô khiến Tần Nam có muốn nhịn cũng khó, anh không đưa cô vào phòng ngủ nữa, hai người họ cũng ngã xuống tấm thảm ngay phòng khách, anh lập tức tăng tốc độ ra vào trong cơ thể cô, vật kia càng ngày càng lớn, từng thớ gân hiện lên rõ mồn một cho biết chủ nhân của nó có bao nhiêu hưng phấn.
Dưới thân anh An Linh cũng vô cùng hưởng thụ, nụ hôn của hai người vẫn dây dưa không dứt, nơi nào đó của cơ thể cũng không tách rời. Tần Nam là một người vô cùng tinh tế, anh nắm bắt từng nhịp cảm xúc trên cơ thể An Linh, phân thân vận động lúc nông lúc sâu, khi nhanh khi chậm khiến cho An Linh sung sướиɠ không thôi. Cô chỉ biết ôm chặt lấy anh, miệng nhỏ không ngừng cầu xin tha thứ:
“Chậm lại… chậm lại đi anh,… em không chịu nổi .
Chỉ một câu nói mà cô cũng phải khó khăn lắm mới thốt lên lời. Cơ thể bị anh xâm chiếm dâng lên từng đợt sóng cao triều mãnh liệt, cô sợ cứ như vậy thì bản thân mình sẽ hư mất, lúc nào cũng cần đến anh an ủi.
“Em chịu được mà, bảo bối, chẳng phải lúc nãy em còn thèm muốn đến mức chảy nước ướt đẫm cả qυầи ɭóŧ hay sao, để anh bù đắp cho em”.