Bên ngoài mưa như trút nước. Tiếng sấm làm hai bé con giật mình. Bây giờ mới 2 giờ chiều mà như 9 - 10 giờ đêm.
Sanh Tiêu và bảo mẫu dỗ mãi, Duật Bảo Bối nhỏ không nín. Cô lo lắng gọi điện do Duật Tôn.
Giọng hắn nhoè nhoè bắt máy:
“Ư?”
“Tôn, anh uống rượu?”
Sanh Tiêu nghe giọng hắn là biết liền. Nhưng hắn vẫn cố chối.
“Không có! Có việc gì gọi anh?”
“Con khóc!”
“Ừ! Em đưa bảo mẫu dỗ đi! Anh bận tí.”
Vừa dứt lời, Sanh Tiêu nghe bên trong điện thoại truyền ra tiếng của nữ:
“Tôn, anh làm gì vậy?”
“Tút… Tút…”
Sanh Tiêu bực bội ném chiếc điện thoại đi. Cô ngồi bệt xuống cố gắng hít thở. Nhưng mà nước mắt rơi lã chã. Duật Tôn hết lần này đến lần khác trêu đùa tình cảm của cô. Bắt cô sinh con cho hắn rồi ra ngoài tìm phụ nữ.
“Được lắm!”
Nén lại khó chịu, cô cố gắng dỗ bé con nín rồi đưa cho bảo mẫu. Sau đó, một mình chạy đến công ty.
Vừa đến nơi đã có người dẫn đường:
“Phu nhân, người đến bắt ghen có đúng không?”
Mặt Sanh Tiêu kinh ngạc. Sao bọn họ lại biết?
“Phu nhân, người đi theo tôi. Tôi biết cô ta đang ở đâu!”
Sanh Tiêu theo người ở công ty vào trong thang máy ấn lên tầng cao nhất.
Cửa thang máy vừa mở ra, một loại cánh hoa được tung lên:
“Chào mừng phu nhân đến bắt ghen!”
Sanh Tiêu biết mình bị lừa rồi. Cô quay mặt muốn đi về.
“Phu nhân, dù sao cũng đã đến đây. Người vào trong trước đi!”
Bọn họ chắn thành hàng ngang bây giờ bước sang hai bên nhường đường cho cô.
Đèn trong công ty cùng lúc tắt đi. Các nhân viên đồng loại bật đèn flash.
Sanh Tiêu chậm chậm bước tiếp vào bên trong hội trường phòng họp.
Cùng với bước chân của cô là tiếng đàn piano vang lên. Tại phòng họp lớn, Duật Tôn trong bộ âu phục lướt tay lên những phím đàn đen trắng. Giai điệu ngọt ngào của một bản nhạc không lời nào đó vang lên. Tiếp sau hắn cất giọng hát bài tiếng Anh “I do” quen thuộc:
“Always better than worse, protect you from the hurt
Dù thuận lợi hay khó khăn, anh sẽ luôn bảo vệ em khỏi những tổn thương
I’ll be waiting 'til hear you say I Do
Anh sẽ đợi cho đến khi nghe thấy em nói đồng ý
I Do love you, yes I Do love you
Em nói rằng em yêu anh, vâng, em yêu anh
I’ll be waiting 'til hear you say I Do
Anh sẽ đợi cho đến khi nghe thấy em nói đồng ý
Coz I love you, love you…
Vì anh yêu em, yêu em mà thôi…”
Duật Tôn mang theo bó hoa hồng đến trước mặt Sanh Tiêu, hắn quỳ xuống:
“Sanh Tiêu, gả cho anh đi được không?”
Cô đánh liên tục vào lòng ngực to lớn đó mà không ngừng nức nở:
“Duật Tôn, ai cho phép anh trêu chọc em?”
Duật Tôn đứng dậy ôm cô mặc cho cô vùng vẫy, hắn vẫn ôm chặt lấy cô.
“Nếu không làm như vậy, em đời nào biết anh quan trọng thế nào? Càng không dụ được em đến!”
“Anh xin lỗi đã dùng cách này. Nhưng anh muốn kết hôn với em. Muốn em đường đường chính chính là vợ của Duật Tôn -anh. Muốn cả thế giới biết được, em là vợ của anh. Như vậy em sẽ không sợ cô gái nào lởn vởn bên cạnh anh có đúng không? Sanh Tiêu, em đồng ý đi!”
Xung quanh vỗ tay cổ vũ:
“Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
Không biết cô có đồng ý hay không, Duật Tôn ngang ngược lấy nhẫn đeo vào tay cô.
Hắn không ngần ngại hôn môi cô giữa đám đông. Hắn muốn cả thế giới biết rằng hắn yêu cô đến dường nào.
“Sanh Tiêu, em không nói là đồng ý có đúng không?”
Sanh Tiêu cười. Cô ngại ngùng vùi đầu vào lòng ngực của hắn. Từ nay về sau, người đàn ông kia sẽ mãi mãi là người che chở, yêu thương, cùng cô nắm tay đi hết quãng đời còn lại.