Sanh Tiêu giận quá vung tay lên định đánh Duật Bảo. Nhưng cú đánh đó đã được Duật Tôn chắn lại. Bảo Bảo nghe được tiếng đánh khó chịu quát lên:
“Tiêu Tiêu mẹ dám đánh con. Con báo cảnh sát bắt mẹ!”
Sanh Tiêu giận đến thở không được. Thật ra vì cô đang mang thai, đứa bé trong bụng nhiều lần hành cô. Cô không kiềm chế được cảm xúc. Nước mắt toàn bộ tuôn ra:
“Bảo Bảo, mẹ xin lỗi!”
Dứt lời, cô lấy tay ôm bụng mình nhăn mặt, một tay vịn vào thành giường.
Duật Tôn nhìn Bảo Bảo hôn lên trán cậu bé:
“Ba Ba muốn nói chuyện riêng với mẹ!”
Duật Bảo hiểu chuyện không làm phiền bọ họ chạy nhanh ra ngoài.
Bây giờ trong phòng bệnh còn lại hai người bọn họ.
“Sanh Tiêu, tôi chấp nhận hết. Không phải con của tôi, tôi cũng sẽ chấp nhận! Xin em đừng rời bỏ tôi. Đừng lấy tên khốn đó có được không?”
Sanh Tiêu cười khẩy:
“Bây giờ anh chấp nhận thì có ý nghĩa gì. Tóm lại ngày mai tôi sẽ vẫn kết hôn với anh ấy.”
“Tôi có gì thua hắn chứ?”
“Anh đang thua rồi đấy!”
Cô mang tuyệt vọng ném cho hắn. Hắn như chìm sâu vào địa ngục không còn cách nào vẫy vùng nữa!
“Xin em…”
“Duật Tôn, tạm biệt!”
Bụng dưới của cô rất đau. Sanh Tiêu không muốn tranh cãi nữa. Cô đi chầm chậm ra khỏi phòng bỏ mặc Duật Tôn khổ sở.
Bị mẹ bắt đi, Bảo Bảo lại chạy vào nói nhỏ với Duật Tôn. Không biết hai cha con bọn họ nói gì mà chỉ thấy Duật Bảo đập tay vào hắn rồi mới chịu rời đi.