Một lúc sau, Sanh Tiêu mơ hồ cảm nhận được người cô run lắc rất nhẹ. Từng cử động cứ liên tục đều đặn. Phải nói đúng hơn là chỉ có cánh tay của cô cử động. Lòng bàn tay của cô bị bàn tay khác nắm lấy. Ép cô phải cầm nắm một vật gì đó rất nóng và to.
Tỉnh táo hẳn ra.
Hai mắt Sanh Tiêu mở to. Phát hiện Duật Tôn đang nằm bên cạnh, mà dường như đang ôm lấy cô.
Định hét lên thì hắn đã nhanh tay bịt miệng cô lại. Làn hơi thở nóng bừng phả vào man tai mang theo giọng nói rất khẽ:
“Đừng! Duật Bảo thức bây giờ!”
Sanh Tiêu nghiến răng. Cô liếc mắt nhìn thấy Duật Bảo đang quay lưng lại.
“Duật Tôn anh làm gì vậy?”
Hắn cứ áp sát người cô, bắt tay cô phải cử động theo hắn. Hắn thở hồng hộc, gương mặt đỏ bừng.
Sanh Tiêu ghê tởm rút tay lại nhưng hắn lại nắm chặt hơn.
“Đừng mà… Sắp ra rồi… Một chút nữa thôi… Xin em đó!”
Sanh Tiêu đè nén bực bội cố gắng nói nhỏ nhất có thể:
“Duật Tôn, anh muốn giải tỏa ra bên ngoài mà tìm phụ nữ. Anh tìm tay của tôi làm gì?”
Hắn lắc đầu rồi dụi vào cần cổ của cô. Hít lấy hương thơm dịu nhẹ rất lâu rồi chưa được cảm nhận.
Không hiểu vì sao mỗi lần nhìn thấy cô là anh bạn nhỏ của hắn lại không chịu nghe lời. Muốn vùi chặt vào người cô, hận không thể mang cô đặt ở dưới thân. Sống chết một lần!
“Duật Tôn, tởm quá! Mau tránh ra!”
Sanh Tiêu muốn ngồi dậy nhưng hắn đã lợi dụng đôi chân dài quấn qua, kẹp cô vào người. Hắn tăng nhanh động tác ở tay hắn, ép buộc tay cô phải cử động nhanh theo. Sanh Tiêu lại cắn răng chịu đựng, sởn cả gai ốc:
“Chết tiệt!”
“Xin em! Một chút nữa thôi!”
Phía bên cạnh, Duật Bảo cựa quậy. Lời định mắng chửi hắn đều bị Sanh Tiêu nuốt ngược vào trong.
Mồ hôi trên trán cô rơi lả chả sợ rằng chỉ cần bé con mở mắt, chuyện này làm sao giải thích?
Cô đành phối hợp nắm chặt vật bên dưới đang phình to của Duật Tôn. Tay nhanh theo từng tiếng thở ra của hắn.
Hít thở ư?
Sanh Tiêu không dám. Sợ đến tận cùng! Trong lòng bất an cầu nguyện rằng Duật Bảo không thức giấc.
“Duật Tôn, anh nhanh một chút!”
“Em hôn anh được không?”
Cô thề sau lần này sẽ giết hắn. Đánh cho hắn một trận.
Khó khăn dịch chuyển người quay mặt sang hắn. Sanh Tiêu chạm môi hắn lấy lệ.
“Được chưa?”
“Em không biết hôn sao?”
“Anh nói nhỏ một chút!”
Thật sự nếu còn trì hoãn, e rằng tay của cô sẽ gãy mất.
Sanh Tiêu sau nhiều năm không chủ động hôn, hôm nay hôn lại có chút vụng về.
Cô chạm nhẹ lên môi bạc của hắn, luồn chiếc lưỡi nhỏ vào trong khoang miệng của Duật Tôn. Chậm chạp nhưng cực kỳ cuốn hút khiến hắn cuồng nhiệt mang theo tham luyến không ngừng mút lấy đầu lưỡi của cô.
Động tác tay bên dưới càng lúc càng nhanh đến khi Sanh Tiêu cảm nhận được một thứ ấm nóng dính đầy lòng bàn tay. Cả cơ thể hắn vùi vào lòng của cô. Hắn giật giật vài cái thoả mãn.
Xong việc, Sanh Tiêu phóng nhanh vào phòng tắm không ngừng mang xà phòng rửa sạch vết bẩn đó.
Vậy mà Duật Tôn không buông tha, hắn vào phòng tắm, khóa trái cửa lại. Chỉ cần một chân là bước đến gần cô. Hắn ở sau lưng ôm lấy cô, vùi đầu vào cần cổ hôn nhẹ lên:
“Sanh Tiêu, em ghét “nó” đến thế à?”
Cô đẩy hắn ra nhưng hoàn toàn bất lực. Đành mặc kệ vậy! Việc quan trọng chính là rửa sạch tay cái đã.
“Duật Tôn, anh không thấy nó bẩn sao? Thật kinh tởm!”
Hắn hôn lần nữa. Rồi dụi dụi vào cần cổ trắng ngần của Sanh Tiêu:
“Không! Nó là của anh. Hơn nữa dùng nó để tạo ra em bé… Sanh Tiêu, hay là chúng ta sinh thêm một đứa đi có được không?”
Sanh Tiêu cười như không cười mang nước trong tay hất thẳng vào mặt hắn:
“Duật Tôn, tôi nhắc cho anh tỉnh táo lại một chút. Tôi đối với anh chỉ có kinh tởm. Sinh thêm em bé ư? Không thể nào!”
Sanh Tiêu bỏ đi nhưng trong lòng Duật Tôn lại nung nấu thêm một kế hoạch bá đạo hơn nữa.
Trong lòng dâng lên quyết tâm không hề nhỏ.
“Sanh Tiêu, tôi nhất định sẽ điên cuồng làm cho em tiếp tục sinh con cho tôi. Ở bên cạnh tôi!”