Sanh Tiêu mang theo bé con đến địa điểm đã bàn tính với Trương Minh. Lúc chuẩn bị làm thủ tục lên máy bay, Sanh Tiêu mới phát hiện không có hộ chiếu. Rõ ràng cô đã mang chúng cất vào trong túi cơ mà?
Thấy cô loay hoay, Trương Minh hỏi:
“Sanh Tiêu, em đang tìm gì vậy?”
“Trương Minh, sáng nay em còn để hộ chiếu ở trong túi. Bây giờ không thấy nữa. Không có chúng ta làm sao lên máy bay?”
“Để anh tìm phụ.”
Hai người cúi xuống tìm thì Duật Bảo đã đứng dậy chạy đi. Cậu bé chạy về phía Duật Tôn gọi lớn:
“Ba Ba giỏi quá. Đã tìm được Bảo Bảo…”
Hắn ôm nhóc con: “Bảo Bảo ngoan! Chúng ta về thôi!”
Trong lòng cậu bé mà nói rất thích người cha của mình. Ở bên cạnh Duật Tôn, Bảo Bảo thấy vui. Hơn nữa, cậu bé nghĩ chỉ có hắn mới thích hợp bảo vệ cho Sanh Tiêu.
Cậu bé gật đầu: “Ừ!”
Duật Tôn xoa đầu bé con: “Ba dạy sao nào? Là dạ mới đúng!”
Bé con cười nhe răng: “Ừ!”
Bảo bối nhỏ theo bảo mẫu ra ngoài. Không biết câu nói của bé con lọt vào tai Sanh Tiêu khiến cô lạnh cả sống lưng làm rơi túi đồ trong tay xuống.
Duật Tôn đứng trước mặt Sanh Tiêu đưa tay lên:
“Sanh Tiêu, có phải cô đang tìm cái này?”
Khóe mắt cô giật liên hồi, hộ chiếu của họ sao lại ở trong tay Duật Tôn?
“Anh lấy nó từ lúc nào?”
Hắn nhếch mép:
“Muốn lấy nó? Đến đây mà lấy!”
Duật Tôn mang theo tức giận xé rách tấm hộ chiếu rồi ném xuống chân đạp lên không thương tiếc.
Sanh Tiêu gào lên, cô định lao về phía Duật Tôn nhưng đã bị Trương Minh giữ tay lại:
“Duật Tôn, ai cho phép anh làm vậy?”
Sanh Tiêu tức giận, không có hộ chiếu làm sao cô rời khỏi tên ác ma đó được?
Giữa sân bay đông người, Duật Tôn lớn tiếng quát mắng:
“Ai cho cô mang con của tôi đi? Cô mang Duật Bảo đi có hỏi qua ý của tôi chưa?”
Giọng nói hắn lạnh như băng có thể mang Sanh Tiêu ra đóng băng tại chỗ.
Trương Minh thấy cô run lên liền kéo cô ra phía sau lưng của mình. Trương Minh nhìn Duật Tôn đầy thách thức:
“Anh biết bắt giữ người là phạm pháp không?”
Khoé môi Duật Tôn nhếch lên nụ cười âm hiểm, không cần phải đôi co:
“Người đâu. Giữ cô ta lại.”
Thuộc hạ của Duật Tôn tách hai Sanh Tiêu ra khỏi Trương Minh.
Sanh Tiêu vùng vẫy:
“Thả tôi ra. Anh lại muốn làm gì?”
Duật Tôn mặc kệ cô đang la hét, hắn chầm chậm đến trước mặt Trương Minh, lặp lại từng chữ:
“Phạm pháp ư?”
Một cú đấm của Duật Tôn vung ra, Trương Minh đã ngã xuống.
Trương Minh ôm mặt đau đớn:
“Anh muốn làm gì? Ở sân bay đông người còn có camera. Tôi không tin anh có thể coi trời bằng vung.”
Duật Tôn cười như không cười. Cúi xuống đặt tay lên đầu Trương Minh vỗ nhẹ vài cái:
“Vậy mày phải còn xem tao là ai? Người đâu mang hắn đi cho ta. Còn cả cô ta nữa!”
“Không!”, Sanh Tiêu đạp loạn hai chân nhưng cô lại bị thuộc hạ của hắn mang nhét vào trong xe.
Sau đó, xe chở bọn họ đến một nơi hoang vắng. Sanh Tiêu và Trương Minh bị ném xuống. Bọn họ ngã ra đất, trầy xước không ít.
Duật Tôn chậm rãi bước xuống. Trên tay hắn còn cầm theo một cây gậy đánh gôn. Nét mặt của hắn hung ác tựa hồ như ác quỷ dưới tầng địa ngục.
“Sanh Tiêu, cô thông đồng với nam nhân khác mang con của tôi đi có từng nghĩ đến hậu quả?”
Đã từng ở nhà họ Duật rất lâu, tính khí của Duật Tôn thế nào, cô còn không biết sao? Hắn có ơn tất báo, có thù phải tính rõ ràng từng chút. Cô vội chắn trước Duật Tôn để bảo vệ Trương Minh:
“Duật Tôn, anh muốn gì thì cứ trút lên tôi. Chuyện này không liên quan đến anh ấy!”
Trương Minh kéo cô về sau lưng mình, lúc nói cố tình nhìn thẳng vào Duật Tôn:
“Sanh Tiêu, không gì phải sợ. Hắn dám làm càng, sẽ có người trừng trị hắn. Trên đời này còn có luật pháp.”
Sanh Tiêu lắc đầu, giọt nước mắt bất lực trào ra. Cô biết gia thế của nhà họ Duật lớn thế nào. Chỉ sợ bọn họ mất tích cũng không ai hay biết.
Duật Tôn mang cây gậy đánh gôn đưa cho thuộc hạ. Hắn kéo Sanh Tiêu về phía mình. Dùng tay áp chặt sau gáy của cô. Bắt cô nhìn thẳng về phía Trương Minh
Miệng hắn thì thầm bên tai:
“Sanh Tiêu, tôi muốn em mình cho kỹ hậu quả. Về sau đừng tuỳ tiện.”
“Người đâu! Đánh gãy tay hắn ta cho ta!”
“Dạ thưa Duật thiếu!”, Bọn họ 3 người thì 2 người giữ tay của Trương Minh. Người còn lại chuẩn bị vung gậy.
Sanh Tiêu không ngừng rơi lệ, cô gào đến khan cả tiếng:
“Đừng! Duật Tôn, anh không được hại anh ấy!”
Duật Tôn rất bình thản, lời chậm rãi nhưng mang đầy đe doạ:
“Sao nào? Em đau lòng sao? Vậy tôi càng phải làm.”
“Không…”
Tròng mắt của Sanh Tiêu chuyển đỏ, chiếc gậy vung xuống làm Trương Minh hét lớn.
“Á…”
Tiếng hét nghe rợn cả gai ốc. Thê lương đáng sợ!
“Không… Duật Tôn, anh điên rồi!”
Đúng vậy! Hắn điên rồi. Ai bảo cô chọc vào giới hạn cuối cùng của hắn.
Sanh Tiêu khuỵu xuống run rẩy. Nhiều năm về trước hắn cũng vậy. Bây giờ xem ra chẳng có thay đổi.
“Duật Tôn, người như anh không có trái tim, cả đời này tôi hận anh.”
“Sanh Tiêu không được khóc vì hắn. Em mang Duật Bảo rời khỏi tôi, có nghĩ đến việc tôi đau lòng không?”