Sáng sớm trong cơn ngái ngủ, điện thoại không ngừng đổ chuông. Bài nhạc chuông “Bạch Nguyệt Quang” reo lên.
Bài đó, trong điện thoại của hắn, chỉ dành cho duy nhất một người.
Duật Tôn lập tức bắt máy.
“Về rồi à?”
Giọng bên kia rất nhẹ nhưng lại mang nhiều lực khiến hắn lập tức bật dậy.
“Đến đón em đi. Người ta đang lạnh cóng rồi nè!”
“Ừm!”
Hắn ngồi dậy rời khỏi giường mang theo hơi ấm đi khỏi người con gái đang nằm bên cạnh. Duật Tôn đạp nhanh chân ga để đến sân bay đón Triệu Vỹ Hạ. Cô gái bằng tuổi đi du học cùng hắn. Và trong thời gian ở nước ngoài. Hắn không ngừng theo đuổi cô. Tuy nhiên ngoài việc học, Triệu Vỹ Hạ chỉ xem Duật Tôn là bạn.
Bây giờ về nước, vì mối giao tình của hai nhà. Định sẵn hôn ước của bọn họ. Triệu Vỹ Hạ không yêu Duật Tôn nhưng không thể không kết hôn.
Chiếc Lamborghini thắng lại làm sân bay náo nhiệt phải dừng một chút để nhìn hắn. Từ trên xe bước ra, Duật Tôn nhanh chóng cởi áo khoác vest khoác lên cho Triệu Vỹ Hạ. Và tấm hình này được phóng viên săn ảnh do bà Huyền sắp xếp chụp lại đăng trên trang bìa. Kéo giá cổ phiếu của Duật gia tăng hơn gấp đôi theo dự tính.
Triệu Vỹ Hạ khẽ cười, trong ánh nắng của ngày mới, phần da sáng, gương mặt trang điểm tỉ mỉ tôn lên bội phần. Cô vòng tay qua ôm eo Duật Tôn.
Hắn nhếch môi, khoé miệng nở một nụ cười. Chầm chậm đưa tay lên xoa đầu Vỹ Hạ.
“Cuối cùng em cũng chịu về! Chúng ta đi thôi!”
Hai người lên xe, Duật Tôn chớm người qua thắt dây an toàn cho Vỹ Hạ. Cô ngăn lại:
“Để em tự làm được rồi!”
“Em muốn ăn gì?”, Duật Tôn hỏi.
Vỹ Hạ lắc đầu vào thẳng vấn đề: “Tôn, lần này anh biết mục đích về nước của em đúng không?”
Hắn nhìn thẳng tỏ vẻ lạnh lùng nhưng trong lòng dao động:
“Anh biết!”
“Vậy em muốn nói…”
Hắn cắt ngang: “Em đừng nói thẳng có được không?”
“Tôn, em muốn chúng ta phân biệt rõ ràng. Việc đính hôn này là vì lợi ích hai nhà. Sau đó chúng ta không liên quan.”
“Không muốn!”, Duật Tôn biết Vỹ Hạ không yêu hắn nhưng cô đừng nói thẳng như vậy. Cô không sợ hắn buồn sao? Không quan tâm đến cảm xúc của hắn sao?
“Em nói cho em xuống xe!”
Hắn phanh xe, Triệu Vỹ Hạ lập tức tháo dây an toàn ra, bước xuống xe rời đi.
Duật Tôn mở cửa đuổi theo Vỹ Hạ. Hắn cố nắm tay, Vỹ Hạ lại hất tay.
“Triệu Vỹ Hạ, đứng lại!”
Cô dừng lại, quay ra phía sau lưng mắng hắn:
“Duật Tôn, anh có biết vì sao em không thích anh không?”
Duật Tôn vẫn đứng yên.
“Là vì tính cách này của anh đó. Anh đừng tưởng ai cũng nghe theo anh. Em ghét những người như anh!”
Vỹ Hạ bắt xe trở về nhà họ Triệu. Bỏ mặc Duật Tôn đang đứng yên như bị đóng băng.
Hắn có gì không tốt chứ? Tại sao hết lần này đến lần khác Vỹ Hạ từ chối?
Đàn ông là vậy, người nhất quyết từ chối làm khơi dậy bản năng chinh phục. Người nghe theo hắn chỉ khiến hắn chán ghét mà thôi.
Duật Tôn không đến công ty cũng không về nhà. Hắn trốn ở biệt thự trên núi của Duật gia chìm đắm trong men rượu.
…
Đến tối Sanh Tiêu nhận được cuộc gọi của Trương Huyền. Đang ở công ty tăng ca, Sanh Tiêu vội vàng bắt máy:
“Mẹ!”
“Thuộc hạ báo với mẹ anh con đang ở biệt thự trên núi. Nó không ngừng uống rượu. Chẳng biết nó có chuyện gì buồn. Sanh Tiêu, con mau mang ít quần áo đến cho nó. Còn nữa, khuyên anh còn bớt uống rượu lại. Mẹ đang ở Mỹ chưa bay về kịp.”
Sanh Tiêu không muốn gặp hắn nhưng và Huyền lại nói tiếp:
“Đích thân con đi. Giao cho người khác ta không yên tâm.”
Sanh Tiêu cầm túi xách xuống bên dưới. Bầu trời hôm nay không có sao, xem chừng dự báo thời tiết sẽ có mưa.
Tâm trạng cô cũng như vậy, lạnh lẽo mang theo nét u tối. Rốt cuộc chính cô cũng không hiểu vì sao.
Bước xuống công ty, chú Giang đợi sẵn.
“Tiểu thư, phu nhân bảo tôi đến đón người. Quản gia đã chuẩn bị quần áo của Duật Thiếu.
Sanh Tiêu nhận lấy túi xách.
“Cháu biết rồi. Cảm ơn chú!”
Trong suốt đường đi, chú Giang lâu lâu lại nhìn sắc mặt của Sanh Tiêu thông qua kính chiếu hậu.
Ông thở dài rồi nói:
“Tiểu thư, tôi biết Duật thiếu và người có quan hệ không tốt. Hơn nữa, nghe nói Duật thiếu uống rượu. Tôi sợ… Tiểu thư có cần tôi mang quần áo vào thay cho cô?”
Sanh Tiêu lắc đầu vì chính Trương Huyền đã đích thân căn dặn. Sao cô có thể làm trái ý được?
Chú Giang cứ đợi cháu. Cháu mang lên rồi về.
Xe vào đến biệt thự ở trên núi. Biệt thự này là của Duật gia. Chỉ sử dụng khi cần nghỉ dưỡng. Nhưng thường ngày vẫn có người vào dọn dẹp. Chỉ cần người của Duật gia đến là bọn họ lập tức có mặt.
“Chú Giang để cháu tự mở cửa được rồi!”
Sanh Tiêu mở cửa xuống xe, lúc cô xuống chú Giang có nói:
“Người hầu trong nhà đã bị Duật thiếu đuổi đi. Tiểu thư người có cần tôi giúp gì không?”
Sanh Tiêu lắc đầu:
“Không cần đâu ạ!”
“Vậy tôi chờ tiểu thư ở bên ngoài.”
“Cháu nhớ hình như ở biệt thự có một chiếc xe đúng không chú Giang?”
“Tôi ở trong xe chờ người.”
Vốn muốn cho chú về nghỉ ngơi nhưng thấy chú kiên quyết như vậy cô cũng đành gật đầu rồi đi vào trong.
Sanh Tiêu đẩy cửa bước vào, bên trong phòng khách, Duật Tôn không bật đèn. Sanh Tiêu mò mẫn đi tìm công tắc lại đụng trúng người ở dưới chân.
Ánh sáng từ khu vườn hắt vào mơ hồ làm Sanh Tiêu thấy được Duật Tôn nằm trên sàn nhà. Cạnh bên có nhiều vỏ chai rượu nằm lăn lóc.
Sanh Tiêu buông túi đồ ra ngồi xuống đỡ Duật Tôn dậy. Thấy có người hắn chán ghét đẩy ra, lời nói nhè nhè say:
“Cút…”
Sanh Tiêu bị đẩy ra nhưng cô vẫn tiếp tục đỡ hắn dậy.