Việc mà hắn nói chính là dùng cô để Trương Huyền yên tâm cho hắn ra khỏi nhà. Hắn ném cô ở trung tâm thương mại rồi biến mất.
Khỏi cần hỏi cũng biết hẳn đi gặp người tình. Duật Tôn phong lưu khỏi bàn. Mẹ cô từng dặn phải trông chừng hắn, không ngờ bây giờ cô lại thành đồng lõa.
"Duật Tôn, tôi phải chờ anh đến bao giờ?"
Hạ kính xe, ném cho cô cái thẻ ngân hàng.
"Muốn mua gì thì mua. Khi nào xong, tôi sẽ gọi."
Hắn đạp ga rời đi sau đó lại quay trở lại. Hắn hạ kính xe xuống, ném cho cô một cái nón.
"Đội đi! Xẩu chết!"
Đúng là tối hôm qua cô khóc đến sưng mắt. Không lẽ đã dặm phấn rất kỹ mà hắn vẫn nhìn ra sao?
Sanh Tiêu cúi nhặt nón đội lên. Ít ra trong cái nón và khẩu trang sẽ không ai nhận ra cô.
Sanh Tiêu cầm tấm thẻ ngân hàng đi dạo một vòng trung tâm, mua vài bộ quần áo yêu thích. Đi xem một bộ phim. Lặp lại lần nữa.
Đến khi trung tâm thương mại đóng cửa hắn mới quay lại.
Chiếc xe thắng gấp, in hằn vết bánh xe trên đường. Trong cơn mưa phùn bay lất phất, Duật Tôn mặc âu phục mang theo mùi rượu và mùi nước hoa của phụ nữ đến trước Sanh Tiêu.
"Về thôi!"
Sanh Tiêu đứng dậy đi theo phía sau hắn. Vô tình cô phát hiện ra ở đằng xa có chiếc mô tô xông đến.
Ban đầu, Sanh Tiêu nghĩ là chiếc xe đến đón người. Nhưng sau đó lại phát hiện ra tốc độ càng lúc càng nhanh.
Chắc chắn chiếc xe nhẩm vào Duật Tôn. Không kịp nghĩ, Sanh Tiêu chạy đến đẩy hắn về phía trước.
"Rầm."
Duật Tôn còn định quay lại mắng cô
Hắn không ngờ rằng cô đã bị tông văng ra đường. Máu không ngừng chảy.
Hắn chạy ôm cô, miệng không ngừng gọi:
"Sanh Tiêu, tỉnh lại đi! Sanh Tiêu."
Tay hắn run rẩy gọi cấp cứu.
Hắn đối xử thật bất công với cô, lợi dụng cô. Thay vì ghét hắn, cô lại cứu hắn?
"Sanh Tiêu, chỉ cần cô tỉnh lại. Tôi sẽ đối xử tốt với cô. Sanh Tiêu... Sanh Tiêu..."
Gãy chân, gãy tay phải. Va chạm đầu. Chấn thương đẩy mình. Cả tháng trời nắm bệnh viện, Sanh Tiêu bất ngờ tỉnh dậy.
"Tôi đang ở đâu?"
Duật Tôn đang ngồi chéo chân trên sofa đọc báo.
"Bệnh viện. Còn chưa chết!"
Sanh Tiêu vừa rồi còn tưởng mình đang ở điện diêm vương. Cô hoàn hồn thở ra, trong lòng nhẹ nhỏm bảo: "Tỉnh lại thật tốt!"
Một lần chết đi sống lại như biến thành người khác.
Sanh Tiêu mở to mắt nhìn về phía Duật Tôn nói với hắn:
"Tôi đói!"
Hắn buông tờ báo xuống, nhìn cô: "Cô nói tôi?"
"Không lẽ còn ai khác sao?"
Sanh Tiêu vậy mà dám yêu cầu Duật Tôn? Cô không nghĩ hắn sẽ đáp ứng. Nhưng không ngờ, hắn đứng dậy, một tay bỏ vào túi quần hỏi:
"Muốn ăn gì?"
"Cháo!"
"Bào ngư hay tổ yến?"
"Hột vịt muối!"
"Ừ!"
Hắn là ai cơ chứ? Là Duật thiếu gia. Vậy cho nên chỉ cần một cú điện thoại, cháo đã được mang đến.
Tô cháo nóng đặt ở trước mặt Sanh Tiêu. Nhưng cô chỉ có thể nhìn nó. Duật Tôn không thấy cô ăn, hắn hỏi:
"Không ngon?"
Người ta đồn đại rằng, Duật thiếu gia cực kỳ cưng chiều người đẹp. Hẳn là Sanh Tiêu không đẹp nên tay chân bị thương hắn vẫn đứng yên mà nhìn.
"Không phải. Tay tôi đầu!", Sanh Tiêu giơ tay đang cắm ống truyền dịch lên.
"Cô đang là nũng với ai vậy?", Duật Tôn mắng cô nhưng hắn lại ngồi xuống mép giường. Hắn cần thận thỏi cháo đút cho cô ăn. Đó là lần đầu tiên Sanh Tiêu thấy Duật đại thiếu gia đích thân đối xử tốt với người khác.
"Lúc tôi bị tông, có người nói khi tôi tỉnh lại sẽ đối xử tốt với tôi? Bây giờ tính được rồi chứ?"
Khóe mắt hắn giật giật, đúng là hắn đã nói như vậy.
"Còn nhớ sao?"
"Dĩ nhiên!"
"Tại sao lại cứu tôi? Chẳng phải cô ghét tôi lắm sao?"
Hắn lại nhẹ nhàng thổi cháo. Nhìn Duật Tôn lúc này, cô lại nhớ đến anh trai của 10 năm về trước. Lúc đó Duật Tôn chỉ mới 15 tuổi. Trong con mắt của nhiều người, hắn là một đại thiếu gia lạnh lùng, cao ngạo nhưng trong mắt cô đó là một người anh lạnh lùng nhưng tốt bụng.
Sanh Tiêu nhẹ giọng:
"Vì sao năm đó mẹ bảo em quỳ. Anh lại bảo em đứng lên?"
Hẳn không trả lời chỉ tiếp tục đút cháo cho cô ăn. Không ai nhận được cầu hỏi của đối phương nhưng thật chất trong lòng đã có cầu trả lời.
Giữa cô và hắn còn có một sợi dây liên kết vô hình được gọi tên là "gia đình".
Sanh Tiêu không cần Duật Tôn trả ơn cứu mạng. Cô chỉ mong cuộc sống sau này dễ dàng hơn một chút.