Hai tuần nay, Sanh Tiêu thường xuyên đến nhà họ Lâm để chăm sóc cho Lâm Âu. Hai người họ nói cười như hình với bóng.
Ông Lâm rất hài lòng về cậu quý tử này. Cuối cùng hắn cũng chịu tu tâm dưỡng tánh. Nên Lâm lão gia đã quyết định bàn với Trương Huyền sớm tổ chức lễ đính hôn cho bọn họ.
Với Sanh Tiêu mà nói, người đàn ông này chẳng có tính xấu gì. Lại rất cưng chiều cô. Hiểu ý của cô.
Việc chọn hắn chính là một luồng ánh sáng mới, mang chút hy vọng cho cuộc sống vốn đã gò bó, cưỡng ép của cô.
Hơn nữa, nếu đã gả cho Lâm Âu, cô có thể thoát khỏi bàn tay của mẹ Huyền.
Sanh Tiêu hào hứng chuẩn bị cho lễ đính hôn này.
Lễ đính hôn của bọn họ đã được truyền thông đưa tin. Khách mời được hai nhà lên danh sách kỹ càng.
Chờ đợi rất lâu đã đến ngày đính hôn. Sanh Tiêu ngồi ở bàn trang điểm, mặc chiếc sườn xám đỏ khoét sâu ở một bên chân. Bộ sườn xám tôn lên 3 vòng hoàn hảo của cô.
“Tiểu thư, chúc mừng người!”
Người hầu chải tóc cho cô. Tóc phía sau chỉ buộc lên một nửa, nửa còn lại được xõa ra.
Sanh Tiêu tự nhìn mình trong gương, nụ cười và ánh mắt hạnh phúc của cô rõ ràng bộc lộ.
Sanh Tiêu trang điểm xong muốn nhanh chóng đến trước mặt Lâm Âu cho hắn ngắm. Vì muốn tạo bất ngờ nên Sanh Tiêu căn dặn người hầu không được thông báo.
Cô theo hướng dẫn đến phòng thay quần áo của Lâm Âu. Đứng trước cửa phòng cô nghe tiếng nói vọng ra từ bên trong.
“Mẹ, rốt cuộc con phải lấy con nhỏ đó sao?”
Bà Lâm ngồi trên sofa bên cạnh Lâm Âu:
“Con nghĩ có ai chịu bỏ tiền lấp đầy khoản đầu tư thua lỗ của ba con sao?”
Lâm Âu nắm chặt bàn tay của mình:
“Nhưng bà ta đã lấy mảnh đất ở trung tâm, còn cả khu nghỉ dưỡng trên núi.”
Bà Lâm vuốt lưng con trai:
“Bà Duật không lấy, chúng ta chẳng còn tiền để duy trì. Cố gắng một chút!”
Lâm Âu bực dọc ngồi xuống sofa, nới lỏng cà vạt.
“Con nhỏ đó thật nhàm chán. Chẳng có gì thú vị. Lấy nó về sao con có thể ra ngoài vui vẻ? Hơn nữa nó còn một thằng anh dữ tợn.”
Bà Lâm đứng dậy.
“Yên tâm. Nó vào tay mẹ, mẹ sẽ dạy dỗ nó đàng hoàng. Sẽ không phá hỏng chuyện tốt của con!”
Sanh Tiêu như bị ai đó điểm huyệt đứng yên tại chỗ. Những gì cô nghe thấy là do vị hôn phu của cô nói ra sao?
Sanh Tiêu cảm thấy choáng váng, tim cô đau nhức như bị ai đó bóp nghẹt.
Vốn nghĩ có thể tìm được một người che chở cho mình. Thật lòng yêu thương mình nhưng hóa ra lại vì lợi ích.
Khóe mắt cô cay xè, tròng mắt đỏ lên. Những ngày qua những gì mà Lâm Âu đối với cô chỉ là giả sao?
Sanh Tiêu không tin. Thật sự không tin.
Cô cố đứng dậy tìm nơi nào đó để khóc.
Sanh Tiêu lao nhanh về phía vườn hoa của khách sạn lớn. Tại đây không có một bóng người. Vì bọn họ đều đang ở bữa tiệc đính hôn ấy.
Sanh Tiêu gồng hết sức lực của mình. Đem hết những tổn thương, những uất hận, những chịu đựng hét thật lớn.
Cuối cùng ngay mà một người để yêu cũng không có.
"Sanh Tiêu, mày thật thảm hại!"
"Á....Á...."
"Hu...Hu...."
Cô hét xong lấy tay lau đi nước mắt, nuốt hết tất cả ngược vào trong.
Cuộc đời cô cuối cùng là do Trương Huyền sắp xếp. Cuộc hôn nhân này dù biết trước là đắng cay cô vẫn phải chấp nhận. Cô tự cười khẩy, tự huyễn hoặc rằng Lâm Âu sẽ yêu cô. Cô sẽ dành thời gian ở bên cạnh để người đàn ông đó yêu cô.
"Phải! Tình yêu có thể từ từ vun đắp!"
Sanh Tiêu quay vào bên trong buổi lễ nhưng đi được nửa đường, không biết từ đây nhảy ra một người phụ nữ tát mặt cô.
"Chát."
"Con khốn! Mày là cái thá gì mà dám cướp ba của con tao?"
Sanh Tiêu ôm má khó hiểu:
"Ba của con cô là sao?"
Người phụ nữ nắm tóc Sanh Tiêu giật ngược.
"Mày còn giả vờ? Lâm Âu, anh ấy là ba của đứa bé trong bụng tao... Mày là cái con mẹ gì mà đòi đính hôn với anh ấy?"
Sanh Tiêu vừa bị đấm vừa bị mắng đến thảm thương. Tiếng hét của cô làm người khác chú ý. Đám đông bắt đầu quay quanh.