Sau ngày hôm đó, cô không thấy anh trai của mình nữa. Anh trai của cô đi du học. Chỗ dựa duy nhất trong nhà đã mất.
Cũng chính vì vậy, sau này Sanh Tiêu luôn nhẫn nhịn, chịu đựng và nghe lời Trương Huyền.
Thời gian trôi rất nhanh, mới đó mà Sanh Tiêu đã 22 tuổi. Vừa tốt nghiệp ra trường, Sanh Tiêu được làm cho công ty luật của nhà họ Duật.
Cô là tiểu thư của Duật gia nhưng chỉ giữ chức luật sư thực tập. Cả ngày bị đồng nghiệp ức hiếp. Chỉ biết sợ sệt và cúi đầu xin lỗi.
Sanh Tiêu đứng cạnh máy photo, đang ngẫm nghĩ photo bao nhiêu tài liệu thì điện thoại reo lên. Cô không dám chần chừ, ngay lập tức bắt máy:
“Mẹ Huyền?”
“Hôm nay chú Giang sẽ đón con về sớm.”
“Dạ nhưng sao vậy mẹ?”
"Anh trai con về nước."
"Anh trai về nước sao?", Sanh Tiêu chậm rãi tiếp nhận thông tin.
"Ừ. Chuẩn bị ngay đi!"
"Dạ mẹ!"
“Ngoan!”
Sanh Tiêu cúp máy. Cô ôm điện thoại vào lòng. Nghe đến anh trai cô vui lắm. Ít ra trong những năm tháng tuổi thơ, anh luôn che chở bảo vệ cô.
“Là anh trai sao? Đã 10 năm rồi còn gì?”
Giọng sếp hét lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Làm cô co chân chạy:
“Sanh Tiêu mau vào đây.”
Vào phòng sếp, cô cúi đầu hệt như cách mẹ cô dạy:
“Bỏ tài liệu rồi về đi. Duật phu nhân đã gọi cho tôi.”
“Dạ sếp.”
Sanh Tiêu đặt tài liệu xuống. Cô đi đến bàn làm việc của mình cầm lấy túi xách ra thang máy. Sanh Tiêu vừa bước xuống, chú Giang tài xế mở cửa cho cô vào trong xe đưa về nhà.
Xuống xe, Sanh Tiêu sẽ chờ chú Giang mở cửa rồi mới xuống. Túi xách sẽ đưa cho hầu nữ.
Hai mắt nhìn thẳng, lưng phải giữ thẳng, không được cúi đầu mà đi vào nhà. Khoảng cách của những bước chân là như nhau. Không được quá nhanh, càng không quá chậm. Đến cửa sẽ dừng lại một chút cho người hầu thay giày. Lúc vào nhà phải cúi đầu chào Trương Huyền.
“Mẹ, con đã về.”
Trương Huyền gật đầu, nở nụ cười hài lòng. Bà vươn tay bảo con gái ngồi gần mình.
“Hôm nay, lần đầu anh con trở về nhà. Con phải nghe lời, cố gắng hầu hạ làm anh vui có biết không? Vốn ta định để giúp việc trong nhà chăm sóc nó. Nhưng đứa nào ta cũng không an tầm bằng con. Con là do chính tay ta giáo dưỡng. Rất hợp ý ta.”
Sanh Tiêu khép nép, chuẩn mực: “Dạ mẹ.”
Bà Trương vô cùng hài lòng: “Nhanh lên phòng thay quần áo. Anh con sắp về đến rồi.”
“Dạ.”
Cô chậm rãi lên cầu thang. Lưng vẫn cố giữ thẳng.
Trương Huyền nhìn theo bóng dáng con gái nuôi mà hài lòng. Bà nói với quản gia:
‘Sanh Tiêu là đứa con gái ngoan. Bà xem tôi đã nuôi dưỡng tốt như vậy.”
Ngoài mặt quản gia đồng ý nhưng bên trong lại thở dài. Có lẽ là thương hại cho cô gái nhỏ như Sanh Tiêu. Nếu không vì hoàn cảnh, chẳng cần phải cúi đầu.
“Thật đáng thương! Sống không được làm chính mình chẳng khác nào ở tù.”
Trương Huyền miệng nhấp ngụm trà lên tiếng hỏi: “Quản gia, bà nói cái gì?”
“Dạ không có gì thưa phu nhân."
“Nhanh vào chuẩn bị đi.”
“Dạ”
Sanh Tiêu vào phòng đóng cửa, cả thân thể dựa tường trượt dài xuống. Cô thấy mình khó thở và mệt mỏi. Nhưng từ lâu, cô đã không còn biết phản kháng.
Sanh Tiêu nhìn bộ quần áo đặt trên giường. Bộ quần áo chẳng khác gì giúp việc, miễn cưỡng Sanh Tiêu mặc vào, xịt một ít nước hoa. Nước hoa này là mùi mà Sanh Tiêu không thích nhưng Trương Huyền lại rất thích.
Dù không thích vẫn phải dùng và giả vờ thích. Đó là loại cảm giác gì nhỉ?
Thay xong quần áo, Sanh Tiêu bước xuống lầu. Được cái gật đầu của bà Trương về cách ăn mặc, cô mới có thể bước ra cửa, đứng đợi anh trai.
Gió bên ngoài thổi rất lớn mà bộ váy này rất ngắn, Sanh Tiêu run rẩy. Hai hàm răng đánh vào nhau nghe lập cập.
Đứng rất lâu, ngoài cổng mới truyền đến tiếng xe. Sanh Tiêu sắp được vào nhà ủ ấm. Cô mừng rỡ thầm kêu lên: