Cánh cửa phòng bao đẩy ra, phục vụ mang theo bia và rượu đến.
Lâm Âu vung tay ném tiền cho tên phục vụ. Sau đó, hắn uống hết chai này đến chai khác.
Trong phòng tiếng nhạc sập sình kèm theo tiếng hò hét của đám cậu ấm cô chiêu thác loạn.
Làn khói thuốc trắng bay lên tràn ngập căn phòng.
Lâm Âu say đến quên cả trời đất, hắn lại nổi lên thú tính của mình mà nói nhỏ vào tai người phụ nữ đang nằm dưới chân hắn.
“Chúng ta đến khách sạn đi!”
Người phụ nữ kia đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ. Hai người ôm nhau ra bên ngoài. Người đó tựa cả cơ thể vào lòng hắn, cười cợt nói:
“Lâm thiếu, người không sợ vị hôn thê của người ghen sao?”
Lâm Âu hôn vào má của cô ta rồi nói:
“Cô ta biết gì mà ghen? Chỉ là con rối của nhà họ Duật. Nếu không phải vì kết giao giữa hai nhà thì ta còn không để mắt tên con ả đó.”
Hắn nói xong ôm hôn ngấu nghiến người phụ nữ:
“Người như em mới xứng để bổn thiếu gia đây để ý! Haha.”
Hắn nói xong liền ngẩng mặt cười lớn. Lúc cúi xuống đã đụng phải một người. Hắn không nhìn đã mắng chửi:
“Mẹ kiếp. Mày không có mắt?”
Chỉ nghe người đàn ông trước mặt “ừ" một tiếng lạnh ngắt.
Lâm Âu bị chọc điên:
“Ừ cái con mẹ mày!”
Vừa dứt lời, Lâm Âu đã vung nắm đấm đến. Người trước mặt rất điềm tĩnh nắm lấy cổ tay của Lâm Âu bẻ ngược về sau.
Lâm Âu hét lên.
“Ngươi đang mắng chửi nhà họ Duật ta không xứng với ngươi?”
Hắn đau đớn ngẩng đầu, thì ra người hắn xui xẻo đụng phải lại là Duật Tôn.
“Duật thiếu, tôi không có ý đó!”
Duật Tôn cười khẩy buông tay người đàn ông. Chỉ cần một cái phẩy tay ở phía sau có người tiến lên đánh vào Lâm Âu.
“Duật thiếu tha mạng!”
Người phụ nữ bên cạnh hắn chạy trốn, lúc chạy còn làm rơi một chiếc giày cao gót.
Lâm Âu bị thuộc hạ của Duật Tôn lôi vào phòng VIP.
Duật Tôn ngồi ở sofa dài, tựa người ra phía sau.
Hắn rất nhàn nhã nói:
“Vừa rồi ngươi nói ai không xứng với ngươi?”
Lâm Âu đang nằm dưới đất ôm bụng giãy giụa đau đớn.
“Người coi như tui say rượu nói điên khùng được không?”
Duật Tôn nhếch môi. Tay cầm ly rượu lên uống một ngụm.
“Vì say rượu nên có thể làm càng?”
Lâm Âu tự biết Duật Tôn nổi tiếng lãnh khốc. Chỉ cần hắn xuống tay, người đó nhẹ thì tàn phế. Nặng là mất mạng.
Hắn không muốn chết nên tự tát mặt mình van xin.
“Anh rể tha mạng.”
Duật Tôn đứng dậy. Trong ánh mắt chứa đựng sự tà ác.
Chân hắn đạp lên tay của Lâm Âu. Dùng toàn bộ trọng lượng cơ thể dồn lên tay hắn.
Chỉ biết tay hắn sắp dập nát rồi.
“Á… Tha cho tôi.”
Sau đó Duật Tôn buông tay:
“Lặp lại lời vừa rồi!”
Hắn có 8 cái mạng cũng không dám nói.
“Duật thiếu, ngài nghe lầm rồi!”
Duật Tôn đem ly rượu đập mạnh xuống đầu hắn.
Máu trên trán hắn rơi xuống.
“Vậy là ngươi nói lỗ tai ta có vấn đề?”
Lâm Âu không biết nói sao cho vừa lòng người đàn ông trước mặt.
“Duật thiếu tha mạng. Tôi không dám có lần sau.”
“Ồ!”
Duật Tôn quay lại ghế ngồi xuống. Giọng lạnh lùng không rét mà run:
“Ta nói cho ngươi biết, dù cô ta không phải em gái ruột của ta nhưng đó là người mẹ ta nuôi dưỡng. Tùy tiện nói không xứng ngươi nên nhìn lại bản thân mình. Người không xứng với nhà họ Duật của ta là ngươi mới phải”
Duật Tôn không nói thêm chỉ thấy thuộc hạ của hắn lôi Lâm Âu ra ngoài. Tiếng hét của Lâm Âu hoà vào tiếng nhạc. Ai không biết còn tưởng Lâm Âu đang sung sướng mà kêu lên.
Bị đánh xong, Lâm Âu được thuộc hạ của Duật Tôn đưa về trước cửa Lâm gia. Cửa xe vừa mở, hắn đã bị ném xuống không thương tiếc.
Thuộc hạ của Lâm gia tiến đến xem người đang nằm là ai. Hoá ra là Lâm đại thiếu gia của bọn họ.