Lâm Âu lắc đầu giải thích vội: “Duật thiếu, ngài ở đây canh chừng. Xem một chút nữa có động tĩnh bên dưới không. Tôi rành địa hình ở đây nên chắc chắn sẽ đi nhanh hơn người.”
Duật Tôn cười khẩy: “Ngươi nghĩ ta tin ngươi?”
“Duật thiếu, bây giờ là tình hình gì rồi? Đó là em gái của ngài đấy. Nếu còn chậm trễ không biết hậu quả thế nào? Báo chí sẽ nói gì về Duật thiếu như ngài.”
Nhìn ánh mắt lo lắng của Lâm Âu, Duật Tôn buông tay.
“Ngươi nhanh lên!”
Lâm Âu không đi mà chạy. Dù có trượt chân bao nhiêu lần, vấp té bao nhiêu lần anh cũng cố gắng đứng dậy. Sợ rằng nếu trời tối, cơ hội tìm Sanh Tiêu sẽ thấp đi.
Lúc này, Duật Tôn vẫn ngồi bệt nhìn xuống sườn núi. Xung quanh toàn là cây cối, hắn bắt đầu thấy lạnh sống lưng.
Duật Tôn đưa bàn tay của mình lên nhìn, một đường rạch lớn khoét sâu làm tay hắn chảy máu. Hắn muốn co tay lại nhưng 5 ngón tay cứ run rẩy. Càng cố co lại, tay càng chảy máu nặng hơn.
Duật Tôn nghiến răng, khoé mắt giật giật. Từ miệng hắn phun ra hai chữ:
“Chết tiệt!”
Một lúc sau hắn lại nghe ở bên dưới truyền đến tiếng kêu rất nhỏ:
“Cứu…”
Hắn ngồi dậy, cả người khom xuống:
“Sanh Tiêu?”
Sanh Tiêu toàn thân đầy vết tích. Cành cây vậy mà lại cấm sau vào cánh tay của cô đau nhức truyền đến.
Sanh Tiêu cố mở mắt nhưng một bên vì va đập đã sưng phù. Cô yếu ớt gọi:
“C… Cứu…”
Duật Tôn ở phía trên chân mày giãn ra mấy phần:
“Chờ chút. Có người đang đến.”
Tính mạng Sanh Tiêu đang ngàn cân treo sợi tóc vậy mà nghe giọng nói của anh trai lại rất bình tĩnh.
Sanh Tiêu đau đớn chảy nước mắt. Phải rồi, cô chỉ là một đứa con nuôi. Cũng chẳng chảy chung dòng máu với hắn. Còn là người mà hắn rất ghét. Đừng nói một cái liếc mắt, đến lúc cô thịt nát xương tan còn chẳng làm anh trai như hắn bận lòng.
Sanh Tiêu không muốn khoét sâu vào vết thương nhưng cô thật sự muốn biết. Cô giọng cô run run xen lẫn tiếng khóc:
“Anh… Vì sao… buông tay?”
Yết hầu Duật Tôn khẽ dao động. Hắn đang định nói thì nghe tiếng trực thăng và đội cứu hộ đang đến.
Lâm Âu gọi lớn:
“Sanh Tiêu… Sanh Tiêu… Anh đến cứu em đây!”
Cuối cùng lời mà Duật Tôn định nói đã nuốt ngược trở lại đổi thành câu:
“Cô được cứu rồi!”
Lúc Sanh Tiêu được đội cứu hộ cứu lên chỉ thấy Lâm Âu khóc vì cô. Đó là lần đầu tiên Sanh Tiêu cảm nhận được có người vì mình mà chịu rơi nước mắt.
Trên đường đưa Sanh Tiêu đến bệnh viện, Lâm Âu không hề buông tay cô ra. Trên chuyến xe cấp cứu, Duật Tôn ngồi tựa lưng nhắm mắt. Nghe bên tai toàn tiếng khóc lóc, rồi tiếng an ủi Sanh Tiêu của Lâm Âu. Duật Tôn khó chịu mắng chửi: