Thẩm Hàng thấy thế muốn tiện thể chen vào, tôi vẫn còn đánh giá cao Thẩm Hàng rồi, rõ ràng anh không biết xấu hổ.
Tôi dùng sức muốn giãy giụa, nhưng Thẩm Hàng hiển nhiên đã dùng hết sức lực, trực tiếp giở trò lưu manh: “Chanh Tử, khoảng thời gian này anh thật sự rất nhớ em, cho anh một cơ hội nữa đi.”
Dưới tình thế cấp bách, tôi chỉ có thể kêu Đại Bạch.
“Gâu gâu gâu...”
Sau khi nghe được tiếng kêu của tôi, Đại Bạch nhảy mạnh lên.
“A...”
Đại Bạch vọt lên một phát, vồ thẳng về phía Thẩm Hàng, Thẩm Hàng căn bản sẽ không ngờ được trong nhà tôi sẽ có một con chó lớn, sợ hãi buông tay tôi ra, ngã ngồi trên mặt đất.
Đại Bạch cũng không muốn buông tha anh như vậy, hung dữ sủa vài tiếng về phía anh.
“Chanh Tử, em mau xách, xách nó đi đi.” Thẩm Hàng nói năng lộn xộn, hoàn toàn hoảng sợ.
“Người nên cút là anh!”
Tôi lên tiếng quát lớn, không có ý muốn nhượng bộ chút nào, Thẩm Hàng thấy tình hình không đúng, sau khi hung hăng trừng mắt nhìn Đại Bạch một cái, mới nghiêng nghiêng ngả ngả đi ra khỏi cửa, tôi lập tức đi lên khóa cửa.
“Gâu gâu.”
Có vẻ như Đại Bạch cũng hiểu được kẻ thù bên ngoài đã bị đuổi đi, bèn thuận theo cọ cọ bên chân tôi, dáng vẻ kia rõ ràng là lo lắng cho tôi, vừa nãy còn nhe răng trợn mắt hù dọa người, bây giờ tuy đang hung dữ*, nhưng đáng yêu cực kỳ.
Chú thích: Từ gốc 奶凶: từ ngữ mạng, chỉ bộ dạng của một chú chó nhỏ dễ thương đang tức giận, không khiến người khác sợ hãi mà còn cảm thấy nó đáng yêu và dễ thương.
Tôi ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu của Đại Bạch, biểu cảm của Đại Bạch lập tức trở nên dễ thương.
Ngay cả con chó lang thang được nhận nuôi còn biết biết ơn mà bảo vệ tôi.
Quả nhiên... Thẩm Hàng còn không bằng con chó.
...
Tắm rửa xong, tôi làm cho chính mình trấn tĩnh lại, vừa lau khô tóc xong thì nhận được tin báo chuyển khoản của ngân hàng: “Lâm nữ sĩ, chào ngài, tài khoản công ty của ngài đã chuyển đi một số tiền lớn, mời ngài kiểm tra đối chiếu.”
Tôi xem thử số tài khoản trên tin nhắn, là công ty của Thẩm Hàng, bởi vì khi đi có chút gấp, trong thông tin ngân hàng vẫn còn giữ số của tôi.
Tôi nhấp vào app điện thoại kiểm tra, quả nhiên, Phạm Thanh Thanh đã tiêu hao không ít quỹ của công ty.
Tôi cong môi, tiếp tục thưởng thức vòng bạn bè mà tôi đã liên tục đăng vật phẩm xa xỉ trong vòng một tháng.
Vòng bạn bè này không phải để khoe khoang sự giàu có mà chỉ để cho một mình Thẩm Hàng nhìn thấy.
Phạm Thanh Thanh mới vừa về nước, cần phải tuyên bố chủ quyền và ổn định Thẩm Hàng ngay lập tức, rất rõ ràng thì tôi là uy hiếp lớn nhất của cô ta, vì thế, cô chắc chắn sẽ mượn Wechat của Thẩm Hàng để xem tình hình gần đây của tôi.
Thường ngày tôi cố tình “tô vẽ” cuộc sống của mình bằng những bức ảnh chụp trong các cửa hàng sang trọng, thế là cô ta bị trúng chiêu.
Cô ta cũng nhanh chóng đi theo nâng cao mức chi tiêu của bản thân, sau đó đào rỗng Thẩm Hàng.
Vô cùng ngu ngốc.
Như vậy mới thấy, Phạm Thanh Thanh vô cùng xứng đôi với Thẩm Hàng.
Lỗ hổng tài chính mới chỉ là món ăn khai vị, tiếp theo đây, việc tôi nhập cổ phần vào Lộc Trần của Lục Sâm, đối thủ một mất một còn với Thẩm Hàng, mới là thứ lớn nhất bóp ch.ết Thẩm Hàng.
11.
Trên thực tế, mặc dù tôi tự nhận mình là một cổ đông ưu tú của Lộc Trần.
Nhưng Lục Sâm lại đặc biệt đam mê dẫn dắt tôi hướng đến thân phận bà chủ.
Khoảng thời gian tiếp theo, tôi đều chú ý đến tình huống mỗi ngày của công ty Thẩm Hàng, đồng thời, cũng có thể cảm nhận được sự theo đuổi nhiệt tình của Lục Sâm đối với tôi.
Vì quyết định của tôi mà gây áp lực cho các quản lý cấp cao.
Lấy cớ thương lượng chuyện công ty để sớm chiều ở chung với tôi.
Quan tâm đ ến dạ dày của tôi, nói chung là quan tâm đ ến tôi không chê vào đâu được, thời gian ở cùng với tôi càng tranh thủ từng giây từng phút.
Anh ta lần lượt tiến công, vừa dữ dội vừa mạnh mẽ.
Có điều, hiện tại tôi không có lòng dạ nào để yêu đương, chỉ muốn kiếm tiền.
Anh ta cũng không vội, tùy ý để tôi trốn tránh, chỉ là ánh mắt kia dường như càng ngày càng mãnh liệt hơn, giống như một con báo săn mồi, lúc nào cũng hướng về phía con mồi của anh ta.
...
Không thể không nói rằng trên phương diện công việc, tôi với Lục Sâm vô cùng ăn khớp.
Hạng mục mới nhất của Thịnh Thế cũng không đấu thầu bên ngoài, trực tiếp ký kết với chúng tôi.
Ngày hôm đó, Cố tổng cầm tay Lục Sâm, khen không ngớt lời: “Lục tổng thật sự là tuổi trẻ tài cao, hạng mục này còn phải dựa vào cậu với Lâm tiểu thư nhiều lắm.”
Lục Sâm cười cười: “Cố tổng yên tâm, tôi với Chanh Chanh nhất định sẽ dốc hết toàn lực.”
Tôi: “...”
Ai cho phép anh ta gọi Chanh Chanh?
Cố tổng mặt mày rạng rỡ tươi cười, ánh mắt quét một lượt trên người tôi với Lục Sâm: “Cậu với Lâm tiểu thư đúng là trời sinh một cặp, cố gắng quý trọng nhé.”
Tôi vừa muốn giải thích, Lục Sâm lập tức mở miệng: “Vâng, ánh mắt của Cố tổng đúng là tốt thật.”
Nghe xong, Cố tổng phá lên cười ha ha, tôi bị hai người cười đến mặt đỏ bừng.
...
Thư ký Đổng vẫn ở trên xe chờ, cô ấy thấy chúng tôi đi ra lập tức xuống xe mở cửa ra.
Tôi với Lục Sâm ngồi lên.
Mới vừa lên xe, cái bụng đói của tôi òng ọc kêu lên, để bắt kịp hạng mục, ngay cả bữa sáng tôi cũng chưa ăn.
Tôi kinh ngạc nhìn anh ta: “Sao anh biết được tôi thích ăn cơm thịt kho?”
Thế mà Lục Sâm vô cùng thản nhiên, cười ôn nhu: “Tôi không chỉ biết em thích ăn cơm thịt kho, mà còn biết em không thích ăn rau thơm.”
Trong lòng tôi kinh ngạc, không ngờ rằng Lục Sâm sẽ vì để theo đuổi tôi, đã nghe ngóng sở thích của tôi nhiều như vậy, dường như tôi lại hoàn toàn không biết gì về anh ta cả.
Xe khởi động, tôi bứt rứt chà xát ngón tay: “Lục tổng, hạng mục vừa rồi liên quan đến nhiều kiến thức vật lý như vậy, anh giảng giải rất kỹ càng.”
Lục Sâm còn chưa mở lời, thư ký Đổng đang lái xe nở nụ cười: “Thì ra Lâm tiểu thư không biết à, Lục tổng chúng tôi chính là sinh viên chuyên vật lý đó.”
Tôi ngẩn ra, buộc miệng nói ra theo bản năng: “Thật là trùng hợp.”
Vật lý của Thẩm Hàng cũng khá tốt, lúc đi học, thành tích vật lý của tôi không tốt, vẫn là Thẩm Hàng sửa sang lại vở ghi chép rồi cho tôi mượn.
Tôi chính là bởi vì dựa vào phương pháp trong bài ghi chép, tôi mới đạt được thành tích không tệ vào năm nhất.
Đương nhiên, cũng là từ khi bắt đầu mượn bài ghi chép, tôi mới càng sinh ra hảo cảm với Thẩm Hàng.
Lục Sâm ngồi bên cạnh tôi, ánh mắt sâu hơn vài phần, nhìn tôi ý vị thâm tường nói: “Nói đến vật lý, lúc trước tôi thức trắng mấy đêm, thay một đàn em thầm mến sửa sang lại một phần bài ghi chép vật lý, nhưng mà đối phương là một người không có lương tâm, cầm bài ghi chép của tôi mà không có nửa câu cảm ơn, thậm chí còn đối xử với tôi như người xa lạ.”
Khi nói lời này, ánh mắt anh ta vẫn dừng lại trên người tôi, dường như cho tôi là cái người không có lương tâm đó vậy.