“Chưa.” Từ Phóng như trước nghiêm cái mặt đẹp trai.
“Ồ? Vậy à?” Chu Mang bất ngờ nói, chỉ là giọng điệu rất nhẹ nhàng, làm người ta nghe như đang giễu cợt.
Anh nhấc chân đạp phanh lại, lốp xe ma sát trên đường kêu tiếng két, cả người cô đổ về phía trước nhưng được Từ Phóng bên cạnh tóm lại, gáy bị khóa lại, mặt đối mặt nhìn anh, chỉ thiếu chút nữa mũi đụng mũi.
“Sao? Em có rồi?” Ánh mắt Từ Phóng không được thân thiện cho lắm.
Chu Mang nở nụ cười, anh quýnh lên rồi.
Chu Mang người này, nói dễ nghe là thích trêu chọc người khác, nói khó nghe là không tự trọng. Ví dụ như lúc trước cô muốn chấm dứt mối quan hệ không minh bạch giữa bọn họ, nhưng vừa nhìn thấy anh, cô lại không nhịn được mà muốn tới gần anh.
Cô thổi một hơi lên mặt anh, trong hơi thở đều là mùi kẹo quýt mà cô ăn khi nãy.
“Không tin à? Không thì thử xem chiêu mà em học từ bạn trai mới nhé?”
Mồi câu béo bở, Từ Phóng mắc câu, sau đó thì không vãn hồi được nữa...
Chu Mang lấy túi trang điểm ra bắt đầu dặm lại, Từ Phóng thì hạ kính xe xuống bắt đầu châm một điếu thuốc, Chu Mang nhíu mày, “Sao anh lại bắt đầu hút thuốc rồi? Em không thích, cai ngay đi.”
Anh thản nhiên liếc cô một cái, đang vân vê bờ môi no đủ thưởng thức lớp trang điểm, trên gương mặt nhỏ nhắn còn có thể nhìn ra được dấu vết của cuộc yêu mãnh liệt, anh nhắm mắt lại, không rên tiếng nào mà ném tàn thuốc ra ngoài cửa sổ.
Anh không thích thuốc lá, cũng không nghiện. Nhưng hôm nay anh mới hoàn toàn suy nghĩ cẩn thận được một chuyện, anh nghiện Chu Mang, không cai nổi.