Yêu Đương Với Em Trai Của Nam Thần (NP)

Chương 92:

Trước Sau

break

Ai cũng đoán được hai người đã làm gì trong phòng, chắc chắn không phải là chơi mạt chược.

Nguyễn Tịch nghĩ đến việc sẽ bị Trần Viện gây khó dễ khi về trường, đầu cô ong ong.

"Trần Viện, cô nghe tôi giải thích..."

Nguyễn Tịch vừa mở miệng đã bị Trần Viện cắt ngang.

"Cô không cần giải thích gì cả. Tôi hiểu mà, chẳng phải cô đã ở bên hội trưởng rồi sao."

Trần Viện đảo mắt, "Với cái kỹ năng bơi lội í ẹ của cô mà cũng dám nhảy xuống cứu người. Đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ cảm động."

Nói rồi, Trần Viện ho nhẹ, "Tôi thừa nhận lúc đó tôi tưởng hội trưởng chết đuối, tôi chỉ biết lo lắng, nhưng tôi không dám xuống nước. Vì vậy, cô thắng. Tôi nhận thua."

Một bàn tay đưa ra trước mặt Nguyễn Tịch, nhìn ánh mắt chân thành của Trần Viện, cô cũng đưa tay ra nắm lấy.

Nguyễn Tịch không ngờ có ngày mình lại trở thành bạn thân với Trần Viện.

Trường học càng lúc càng gần, cánh cổng trường đồ sộ dần hiện ra trước mắt.

Nguyễn Tịch nhìn ngôi trường gần ngay trước mắt, lòng lại dâng lên cảm giác bất an.

Cô có thể làm hòa với Trần Viện, nhưng lại không thể làm hòa với một người khác.

Thứ Hai đi học.

Nguyễn Tịch ngồi trên ghế, lòng nóng như lửa đốt. Lát nữa Lục Tư Tần đến, cô phải nói chuyện với anh thế nào đây.

Bây giờ cô đã ở bên Lục Tư Nam, cô phải nói với Lục Tư Tần ra sao?

Nhưng điều Nguyễn Tịch không ngờ tới là Lục Tư Tần lại không đến trường.

Lục Tư Tần là học sinh thể dục, điểm văn hóa không ảnh hưởng nhiều đến việc thi đại học của anh, hơn nữa với địa vị của gia đình Lục gia, giáo viên cũng khó mà nói gì.

Giờ nghỉ trưa, Nguyễn Tịch đang định đến nhà ăn thì thấy Lục Tư Nam bưng khay đồ ăn đi tới.

"Đi ăn với tôi."

Lục Tư Nam nắm lấy tay cô, không cho cô cơ hội từ chối.

Nguyễn Tịch một tay bưng khay đồ ăn, một tay bị Lục Tư Nam kéo đi. Ngay lập tức, hai người trở thành tâm điểm chú ý của mọi người trong trường.

Mọi người đều nhìn về phía Nguyễn Tịch. Cô vội vàng dùng khay đồ ăn che mặt, rồi theo Lục Tư Nam vào phòng hội trưởng.

Vừa vào phòng, Nguyễn Tịch đã nghe thấy tiếng khóa cửa.

Khi cô kịp phản ứng thì Lục Tư Nam đã khóa cửa lại.

"Hội trưởng, chúng ta chỉ ăn cơm thôi mà, không cần khóa cửa."

Nguyễn Tịch nhìn sắc mặt u ám của Lục Tư Nam, sống lưng lạnh toát. Ngay sau đó, cô bị Lục Tư Nam đè lên cửa.

"109 lần."

Giọng nói lạnh lùng của Lục Tư Nam như tiếng ma ám vang lên bên tai Nguyễn Tịch.

"109 lần là gì?"

Nguyễn Tịch nhìn sắc mặt Lục Tư Nam càng lúc càng khó coi, tim đập càng lúc càng nhanh.

"Sáng nay em đã nhìn cửa lớp 109 lần, ngay cả một bài toán đơn giản cũng không tính được. Em đang đợi ai à?"

Lục Tư Nam cắn lên vành tai cô, bàn tay to lớn phủ lên ngực cô.

Rẹt, quần áo Nguyễn Tịch bị Lục Tư Nam xé rách thành từng mảnh.

Những chiếc cúc áo sơ mi trắng bật tung, để lộ cặp vυ" trắng nõn nà trước không khí.

Trên đó vẫn còn in hằn dấu tay của người đàn ông, dấu vết của những lần hoan ái ở khách sạn.

"Hội trưởng, đừng như vậy."

Nguyễn Tịch cố gắng vùng vẫy. Nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Lục Tư Nam, cô càng thêm rùng mình.

Giống như lần đầu tiên cô lên giường với Lục Tư Nam, chỉ vì một chút lơ đãng mà bị anh hành hạ.

"Lúc trước cầu xin tôi cắm, giờ lại giả vờ cái gì?"

Những ngón tay lạnh lẽo của Lục Tư Nam nắm lấy bầu ngực Nguyễn Tịch, siết mạnh. Dấu vết mờ nhạt trên đó lại càng thêm rõ ràng.

"Em chưa ăn cơm."

Cơ thể Nguyễn Tịch run lên theo bản năng.

Lục Tư Nam đột nhiên trở nên đáng sợ, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

"Em ăn của em, tôi ăn của tôi."

Lục Tư Nam bế Nguyễn Tịch ngồi lên ghế. Anh để cô quay lưng về phía mình, hai chân dang rộng ngồi trên eo anh.

Váy của Nguyễn Tịch bị Lục Tư Nam vén lên, để lộ đôi chân trắng nõn. Chiếc qυầи ɭóŧ mỏng manh không thể nào ngăn cản được ©ôи th!t nóng bỏng của anh.

©ôи th!t nóng rực, cứng như đá, đặt giữa hai chân Nguyễn Tịch.

"Hội trưởng, em có thể ăn cơm xong rồi làm tiếp được không? Em đói lắm."

Nguyễn Tịch run rẩy.

Với kinh nghiệm làʍ t̠ìиɦ với Lục Tư Nam, cô biết anh không hề nói đùa. ©ôи th!t nóng bỏng đặt giữa hai chân cô, rõ ràng là anh muốn hành hạ cô đến phát khóc.

"Em nghĩ sao?"

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc