Cô cử động người, cảm thấy toàn thân như muốn vỡ vụn. Đặc biệt là giữa hai chân, vừa đau vừa rát.
Nguyễn Tịch rùng mình, cảm thấy cơ thể như muốn tan ra.
"Lục Tư Nam, anh không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả sao?"
Nguyễn Tịch nhớ lại dáng vẻ hung bạo của Lục Tư Nam đêm qua.
Anh uống nhầm thuốc à? Cứ như muốn chơi chết cô vậy, khiến cô ngất đi lúc nào không hay, đến cả thư mời cũng chưa làm xong.
Thư mời!
Nguyễn Tịch đột nhiên nhớ đến nhiệm vụ đầu tiên khi vào hội học sinh, cô bỗng chốc cảm thấy không ổn.
Nếu nhiệm vụ đầu tiên cũng không hoàn thành, không qua kỳ thử việc thì phải làm sao?
Nguyễn Tịch vội vàng chỉnh trang quần áo, lén lút rời khỏi văn phòng hội trưởng.
Cô nhìn quanh, may mà lúc này đã đến giờ vào học. Trong văn phòng hội học sinh không có ai khác, Nguyễn Tịch thở phào nhẹ nhõm.
Cô đến trước máy tính chuẩn bị soạn lại thư mời, nhưng khi mở hộp thư ra, cô sững sờ, tất cả thư mời đã được gửi đi.
Chẳng lẽ đêm qua cô mộng du làm xong việc?
Nguyễn Tịch mang theo nghi hoặc trở về lớp học, may mà cô có việc ở hội học sinh, giáo viên cũng không làm khó cô, cho cô về chỗ ngồi.
Tan học.
Lục Tư Tần mua bánh mì và sữa, còn có xúc xích nướng mà cô thích.
"Vợ yêu, ăn đi."
"Lục Tư Tần, sao anh biết em chưa ăn sáng?"
Nguyễn Tịch vừa ăn bánh mì đậu đỏ vừa tò mò nhìn Lục Tư Tần.
"Em đến lớp học muộn thế này thì lấy đâu ra thời gian ăn sáng."
Lục Tư Tần nhìn hai má Nguyễn Tịch phồng lên khi ăn, trong lòng thấy ngứa ngáy.
Đêm qua chỉ nghe giọng Nguyễn Tịch mà bắn, thật sự không đã gì cả.
"Vợ yêu, cuối tuần chúng ta đi tắm suối nước nóng nhé?"
"Tắm suối nước nóng gì chứ, anh chỉ muốn đổi địa điểm thôi. Em không thèm vạch trần anh đâu."
Nguyễn Tịch vừa ăn sáng vừa không khách khí vạch trần âm mưu của Lục Tư Tần.
"Ai bảo giọng vợ yêu dễ nghe thế, anh chịu không nổi mà."
Lục Tư Tần ôm cô vào lòng, giọng nói khàn khàn: "Vợ yêu, đảm bảo sẽ làm em thoải mái. sướиɠ hơn em tự an ủi nhiều."
Nghe Lục Tư Tần nói, Nguyễn Tịch đột nhiên nhớ đến chuyện gọi điện với anh đêm qua. Cô nào có tự an ủi, rõ ràng là bị Lục Tư Nam chơi đến mất kiểm soát.
Nguyễn Tịch không khỏi chột dạ.
"Được rồi, em với anh..."
Chưa kịp để Nguyễn Tịch nói hết câu, một giọng nói sắc bén vang lên bên cạnh.
"Nguyễn Tịch, làm sao cô gửi hết thư mời được? Cô không thể làm xong được!"
Trần Viện không thể tin được rằng mình đã làm khó Nguyễn Tịch mà cô ta lại hoàn thành chỉ trong một đêm.
Lẽ ra với số lượng thư mời nhiều như vậy, dù Nguyễn Tịch thức cả đêm cũng không gửi hết được.
"Cô cũng biết làm không xong, vậy sao còn bắt tôi làm? Cô rõ ràng là cố ý nhằm vào tôi!"
Trần Viện lạnh lùng nói: "Nhằm vào cô thì sao? Nếu cô không thích thì có thể rời khỏi hội học sinh."
Nguyễn Tịch siết chặt tay, cô vất vả lắm mới vào được hội học sinh, sao có thể rời đi được?
"Rốt cuộc cô làm xong bằng cách nào?"
"Cô tự mình thử thì sẽ biết."
Nguyễn Tịch không muốn nói nhiều với Trần Viện.
Trần Viện bị Nguyễn Tịch làm cho cứng họng, chỉ có thể tức giận nói: "Cuối tuần này hội học sinh có buổi họp mặt ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, đây là lần họp mặt đầu tiên của cô kể từ khi vào hội, nếu đến muộn thì tuần sau đừng đến nữa."
Nguyễn Tịch định nói mình đã có hẹn với Lục Tư Tần. Nhưng đột nhiên cô nhận ra Lục Tư Tần cũng hẹn cô ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng.
"Được, tôi biết rồi."
Đợi Trần Viện đi khỏi, Nguyễn Tịch xoay người đụng phải ngực Lục Tư Tần.
"Đồ ngốc, anh về lớp học đi, đứng sau lưng em làm gì?"
Nguyễn Tịch sờ sờ ngực Lục Tư Tần, cơ bắp thật sự rất cứng, chỉ đụng nhẹ một cái mà cô thấy đầu óc choáng váng.
"Người của hội học sinh cứ nhằm vào em như vậy, sao em còn muốn ở lại đó? Nếu thiếu tiền thì anh có thể nuôi em."
Tiền tiêu vặt của Lục Tư Tần mỗi năm đều lên đến hàng chục triệu, nuôi Nguyễn Tịch chỉ là chuyện nhỏ.
"Lục Tư Tần, em ở bên anh không phải vì tiền của anh. Em vào hội học sinh là để rèn luyện bản thân."
Nguyễn Tịch càng thêm chột dạ. Trước đây khi qua lại với Lục Tư Tần, cô chưa từng thấy áy náy. Nhưng bây giờ chỉ cần nhìn vào ánh mắt quan tâm của anh, cô lại thấy bối rối.