Cửa huyệt bị ©ôи th!t và tϊиɧ ɖϊ©h͙ lấp đầy, Nguyễn Tịch chỉ cần thở thôi cũng có thể cảm nhận được gân xanh trên ©ôи th!t đang phập phồng trong cô.
"Hội trưởng còn muốn làm nữa sao? Cũng được, nhưng lát nữa phải giảng thêm cho em một bài."
Nguyễn Tịch cong môi, nở nụ cười ngọt ngào.
Đồng tử Lục Tư Nam đột nhiên co rút, anh không ngờ Nguyễn Tịch có thể nhận ra anh dù bị bịt mắt.
Ngay sau đó, miếng vải đen trên mặt Nguyễn Tịch bị người đàn ông gỡ xuống, một khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện trước mặt cô.
"Sao cô nhận ra được?"
Lục Tư Nam vẫn đeo kính gọng vàng, chỉ là vài sợi tóc mái rơi xuống, càng thêm phần quyến rũ.
Thật khó có thể tưởng tượng một người đàn ông cao ngạo như vậy lại làm ra chuyện cưỡng hiếp.
Nhưng nói đúng ra thì đây không phải cưỡng hiếp, Nguyễn Tịch đã nhận ra Lục Tư Nam ngay từ khi anh bước vào.
Nếu Lục Tư Nam muốn diễn, cô sẽ diễn cùng anh một màn cưỡng hiếp.
"Mùi nước hoa trên người anh, tiếng bước chân của anh, em quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn. Đương nhiên, điều khiến em chắc chắn nhất là hội trưởng chính là ông chủ của quán cà phê này. Có thể trói người ngay trong quán cà phê, ngoài ông chủ ra thì còn ai vào đây nữa."
Nụ cười trên mặt Nguyễn Tịch càng thêm rạng rỡ, cô thậm chí còn vô thức co rút cửa huyệt, kẹp chặt ©ôи th!t của Lục Tư Nam.
"Cô biết cả chuyện đó sao?"
Lục Tư Nam có khá nhiều tài sản, nhưng người nhà anh lại không mấy quan tâm, không ngờ người phụ nữ này lại biết rõ hơn cả người nhà anh.
"Đương nhiên rồi, hội trưởng quên mất sao. Trước đây em đã theo anh rất nhiều lần. Trước đây anh tan học đều đến quán cà phê này. Nhìn thái độ của quản lý quán cà phê với anh, cho dù anh không phải ông chủ thì ít nhất cũng là cấp quản lý."
Lục Tư Nam cười lạnh, người phụ nữ này thật mặt dày, có thể nói chuyện theo dõi như chuyện bình thường.
"Trước đây em theo dõi anh, lần này anh cưỡng hiếp em. Chúng ta coi như huề nhau nhé?"
Nguyễn Tịch mỉm cười nhìn Lục Tư Nam, đôi mắt sáng như sao.
Đôi mắt sáng ngời khiến Lục Tư Nam sững sờ.
Anh rút ©ôи th!t ra khỏi cửa huyệt Nguyễn Tịch, chỉnh lại quần áo rồi cởi trói cho cô.
Nhưng lúc này, Nguyễn Tịch mỉm cười nói: "Đừng vội, nếu hội trưởng muốn làm thì làm thêm một lát nữa cũng được. Em còn muốn nhờ hội trưởng dạy kèm mà."
Lục Tư Nam sững sờ trước sự trơ trẽn của Nguyễn Tịch.
"Mơ đi."
Lục Tư Nam nheo mắt, đáy mắt lóe lên tia nguy hiểm, chỉnh lại quần áo rồi lạnh lùng rời đi.
Nguyễn Tịch cũng không thất vọng, có thể ngủ với Lục Tư Nam đã là mãn nguyện rồi, việc Lục Tư Nam dạy kèm cho cô cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua mà thôi.
Ở quán cà phê thêm một lúc, Nguyễn Tịch thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Vì cúc áo bị Lục Tư Nam làm hỏng, Nguyễn Tịch đành phải đi đường sau, tránh để người khác nhìn thấy ngực mình.
Cô không ngờ rằng khi đi đường sau lại nhìn thấy Lục Tư Nam bị đánh ngất từ phía sau, sau đó bị kéo lên một chiếc minivan.
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Tịch chứng kiến cảnh bắt cóc, đầu óc cô trống rỗng.
Chân cô mềm nhũn, cổ họng không phát ra tiếng.
Nhà Lục Tư Nam rất giàu, những người này chắc chắn là bắt cóc tống tiền.
Nguyễn Tịch đã đọc rất nhiều tin tức, rất nhiều kẻ bắt cóc sau khi nhận tiền chuộc cũng không thả người.
Nhìn thấy cửa xe đóng lại, Nguyễn Tịch cuối cùng cũng hoàn hồn, hét lớn: "Cứu với! Bắt cóc! Có ai không!"
Bọn bắt cóc nghe thấy tiếng Nguyễn Tịch, chiếc minivan dừng lại.
Mấy tên đàn ông tiến về phía Nguyễn Tịch, ánh mắt lộ rõ vẻ bất thiện dưới lớp khẩu trang.
Lúc này Nguyễn Tịch mới nhận ra, điều cô nên làm là báo cảnh sát chứ không phải hét lên trước mặt bọn bắt cóc.
Nhưng tất cả đã quá muộn, một chiếc khăn tẩm thuốc mê bịt chặt miệng Nguyễn Tịch.
Đầu óc cô choáng váng, hoàn toàn bất tỉnh.
Trong cơn mê man, Nguyễn Tịch cảm thấy mình đang ở trên một chiếc xe đang di chuyển, cô mơ màng mở mắt ra thì thấy Lục Tư Nam đang ngồi đối diện.
Chiếc kính gọng vàng của Lục Tư Nam không biết đã rơi ở đâu, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cô.
"Thật ngu ngốc, gặp nguy hiểm mà không biết phải làm gì. Bây giờ bị bắt rồi, còn tìm ai được nữa?"
Giọng nói lạnh lùng của Lục Tư Nam khiến Nguyễn Tịch bực tức.