Vốn Lục Tư Tần còn khăng khăng chắc nịch, nhưng nghe Lục Tư Nam nói vậy, anh cũng bắt đầu nghi ngờ mình nhớ nhầm.
Dù sao thì nói về trí nhớ, sao anh có thể bì được với Lục Tư Nam chứ? Cái não của tên biến thái chết tiệt đó không biết làm bằng gì mà trí nhớ siêu phàm.
Lục Tư Tần thở phào, "Vậy thì tốt. Nếu thật sự có hồ ly tinh đực nào dám quyến rũ vợ, tôi sẽ vặn gãy cổ nó."
Nếu thật sự có ngày đó Nguyễn Tịch ở bên người đàn ông khác, anh chắc chắn không nỡ phạt Nguyễn Tịch.
Hơn nữa, vợ anh sao có thể sai được? Sai chắc chắn là tên hồ ly tinh đực kia.
Lục Tư Nam cười lạnh nói: "Cậu không phải cũng thế sao?"
Lục Tư Tần biết Lục Tư Nam đang nói chuyện trước đây Nguyễn Tịch chỉ thích Lục Tư Nam. Sau đó anh cố tình làm ra vẻ đáng thương để Nguyễn Tịch đồng thời ở bên cả hai người.
Lục Tư Tần bỗng dưng chột dạ: "Tôi còn phải ra sân bóng rổ tập luyện, cúp máy đây."
Nguyễn Tịch vẫn chưa biết chuyện Lục Tư Tần nghi ngờ mình, hai ngày tiếp theo cô đều phân vân không biết nên làm đội cổ vũ cho Lục Tư Tần hay Chu Cảnh Lan.
Cô là bạn gái của Lục Tư Tần, đương nhiên phải cổ vũ cho Lục Tư Tần, nhưng Chu Cảnh Lan đáng thương như vậy.
Cô đã đồng ý với Chu Cảnh Lan rồi, nếu đột nhiên đổi ý thì cậu sẽ buồn biết bao.
Sau khi tan học.
Nguyễn Tịch vừa về đến nhà đã thấy Lục Tư Tần làm một bàn đầy thức ăn. Còn Lục Tư Nam thì đeo cặp kính mới mua đọc tài liệu.
"Đây là?"
Nguyễn Tịch hiếm khi thấy Lục Tư Tần nấu ăn. Ngược lại, hội ngày thường trông có vẻ thờ ơ, nhưng thực tế nấu ăn rất ngon.
Lục Tư Nam đẩy gọng kính, thờ ơ nói: "Khổng tước xòe đuôi."
Thêm một phần mousse trái cây được bưng lên bàn, Lục Tư Tần kéo Nguyễn Tịch ngồi xuống bên bàn, "Vợ yêu, mấy ngày nay tập luyện vất vả rồi."
"Hội trưởng đã phụ đạo bài vở cho em. Mấy ngày nay tập luyện không làm lỡ việc học."
Nguyễn Tịch bị dáng vẻ nhiệt tình của Lục Tư Tần làm cho hơi không quen. Phải biết là Lục Tư Tần ngày thường tan học về nhà không ngoan ngoãn như vậy.
Giây tiếp theo người cô nhẹ bẫng, không ngồi trên ghế mà trực tiếp ngồi lên đùi Lục Tư Tần.
Ngày thường Nguyễn Tịch và Lục Tư Tần đều thân mật như vậy, cô cũng không để ý, mặc cho bàn tay to của Lục Tư Tần di chuyển trên eo mình.
Ngón tay của Lục Tư Tần len lỏi khắp nơi.
Lục Tư Tần áp vào vai Nguyễn Tịch, khẽ hít hà hương thơm từ tóc cô, "Vợ yêu, anh nghe nói em định đến cổ vũ cho khối cấp hai?"
Lưng Nguyễn Tịch căng cứng, để Lục Tư Tần không ghen, mấy ngày nay cô đều lén đến khối cấp hai tập luyện, không ngờ Lục Tư Tần vẫn biết.
Cô chột dạ quay đầu đi: "Đúng vậy. Em chẳng phải đã nói em trai hàng xóm học cấp hai sao. Người nhà đều qua đời rồi, nếu không đi, em ấy sẽ buồn lắm."
Bàn tay to trên eo đột nhiên siết chặt, vẻ mặt Lục Tư Tần trở nên hơi khó coi.
Lục Tư Tần liếʍ má Nguyễn Tịch, giống như một chú chó lớn bị thất sủng, "Vợ yêu, nếu em không đến cổ vũ anh, anh cũng sẽ rất đau lòng."
Bàn tay to từ từ di chuyển xuống dưới, ngón tay Lục Tư Tần luồn vào trong vạt váy Nguyễn Tịch. Ngón tay thon dài day mạnh vào giữa hai chân Nguyễn Tịch.
Ngón tay cách lớp qυầи ɭóŧ xoa nắn trên âm đế, nơi nhạy cảm giữa hai chân Nguyễn Tịch bắt đầu ẩm ướt, "Ưm... nhột quá..."
Đã làʍ t̠ìиɦ với Lục Tư Tần rất nhiều lần, anh biết chỗ nhạy cảm của Nguyễn Tịch. Ngón tay thô ráp vén qυầи ɭóŧ, tìm thấy khe hở bên dưới rồi luồn vào.
Mấy ngày trước vì Nguyễn Tịch không khỏe, Lục Tư Tần đã nhịn rất lâu.
Mấy ngày nay, anh vẫn chưa từng chạm vào Nguyễn Tịch.
Hai ngày không làʍ t̠ìиɦ, ŧıểυ huyệt của Nguyễn Tịch dường như trở nên còn nhạy cảm hơn trước.
Sau khi đưa ngón tay vào, ngón tay của Lục Tư Tần dễ dàng tìm thấy một điểm nhô lên bên trong ŧıểυ huyệt Nguyễn Tịch.