Mọi người trong lớp đều tròn mắt, học trưởng Lục Chi Nam luôn nổi tiếng lạnh lùng vậy mà giờ phút này lại có hành động bạo lực!
Trán anh lấm tấm mồ hôi, mặt hơi ửng đỏ, cổ áo hơi mở như vừa chạy xong 3000 mét.
"Lục Tư Tần, ra đây."
Giọng Lục Chi Nam có chút nghiến răng nghiến lợi.
Nguyễn Tịch còn sốc hơn người khác. Cô đã theo dõi Lục Chi Nam nhiều ngày, chưa từng thấy anh tức giận như vậy.
Cô không bị Lục Tư Tần dọa, mà lại bị Lục Chi Nam, một học sinh gương mẫu, dọa đến mức rụt tay lại.
Không hiểu sao, cô luôn cảm thấy ánh mắt Lục Chi Nam nhìn mình rất đáng sợ, như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
"Gọi tôi làm gì?"
Lục Tư Tần chỉnh lại quần áo đứng dậy, nghênh ngang đi ra hành lang.
Hai người đối mặt nhau, không khí xung quanh như ngập mùi thuốc súng.
Các bạn học xôn xao bàn tán.
"Chuyện gì vậy? Lục Tư Tần và Lục Chi Nam không phải anh em ruộ sao?"
"Nhìn mặt Lục Chi Nam như muốn đánh người vậy."
Không chỉ các bạn học thấy kỳ lạ, Nguyễn Tịch cũng thấy kỳ lạ.
Theo thông tin cô điều tra được, tuy Lục Tư Tần và Lục Chi Nam ít khi tiếp xúc ở trường nhưng quan hệ của họ vẫn rất tốt.
Trước đây,có người từ trường khác đến gây sự với Lục Chi Nam đều bị Lục Tư Tần đánh cho te tua.
Nhưng hôm nay, sao cô lại có cảm giác hai anh em này sắp đánh nhau?
Chẳng lẽ là vì cô?
Nguyễn Tịch nhớ lại lời Lục Chi Nam từng nói, bảo cô tránh xa Lục Tư Tần.
Nghĩ đến việc Lục Chi Nam vì cô mà đánh nhau, cô lại thấy hưng phấn.
Nguyễn Tịch thầm liếʍ môi, kích động đến mức kẹp chặt hai chân.
Ít nhất điều này chứng tỏ cô đã để lại ấn tượng trong lòng Lục Chi Nam? Thậm chí, dù bây giờ cô không xuất hiện nữa, Lục Chi Nam vẫn sẽ nhớ đến cô?
Nghĩ đến đây, Nguyễn Tịch cảm thấy như có một con thú hoang đang gào thét trong lòng. Cô thật sự rất thích Lục Chi Nam, thích đến mức dù anh ghét cô cũng không sao.
Một lúc sau, Lục Chi Nam và Lục Tư Tần đi vào từ hành lang, trên mặt Lục Tư Tần có vài vết bầm tím.
Nguyễn Tịch thấy rất đau lòng, không phải đau lòng cho Lục Tư Tần, mà là đau lòng cho khuôn mặt giống hệt Lục Chi Nam kia.
Tan học, Nguyễn Tịch mua kem chườm mặt cho Lục Tư Tần.
"Sao Lục Chi Nam lại đối xử với anh như vậy? Anh là em trai của anh ấy, dù có giận cũng không nên đánh người."
Nguyễn Tịch xoa vết bầm trên mặt Lục Tư Tần, ánh mắt đầy đau lòng.
Lục Tư Tần nắm lấy tay Nguyễn Tịch, cười nói: "Hừ, nếu không phải nể hắn sinh ra trước anh mười phút, anh đã đánh hắn gục rồi. Anh chẳng hề hấn gì, hắn ấy còn bị thương nặng hơn!"
Nguyễn Tịch tưởng tượng đến việc Lục Chi Nam bị thương nặng hơn, trong lòng lo lắng.
Lục Tư Tần đánh nhau ở trường, đứng thứ hai không ai dám nhận thứ nhất.
"Vậy à, hay là lát nữa em mua thuốc cho anh ấy nhé?"
Nguyễn Tịch vừa dứt lời, ánh mắt Lục Tư Tần tối sầm lại.
Cô đang quan tâm đến Lục Chi Nam?
Anh nhớ lại lời Lục Chi Nam nói lúc nãy: "Nguyễn Tịch tiếp cận cậu chỉ là muốn lợi dụng cậu để leo lên giường của tôi thôi."
Lục Tư Tần vốn không tin, kết quả là hai người đánh nhau.
Lục Tư Tần không giống Lục Chi Nam, tâm trạng của anh đều thể hiện rõ trên mặt. Nguyễn Tịch lập tức cười nói: "Lục Chi Nam là anh trai của anh, nếu anh ấy cứ phản đối chúng ta yêu nhau, sau này chúng ta có thể sẽ bị chia cắt. Em muốn cải thiện mối quan hệ của hai người."
Sắc mặt Lục Tư Tần mới dịu lại, "Không cần."
Nhưng Nguyễn Tịch không bỏ lỡ cơ hội này, tan học, cô mua thuốc đến lớp 11-1.
Lục Chi Nam học rất giỏi, nếu không vì Lục Tư Tần thì anh đã thi đại học rồi, đâu còn học lớp 11 nữa.
"Lục Chi Nam, em nghe nói anh bị Lục Tư Tần đánh, em mang thuốc đến cho anh."
Nguyễn Tịch dịu dàng nói.
Nhưng cô phát hiện ánh mắt Lục Chi Nam nhìn mình có chút kỳ lạ.
Lục Chi Nam nhìn đôi môi Nguyễn Tịch đóng mở, chiếc lưỡi hồng nhạt ẩn hiện. Anh đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, nếu chiếc lưỡi đó liếʍ lên ©ôи th!t của anh thì sẽ có cảm giác thế nào?