Yêu Đương Với Em Trai Của Nam Thần (NP)

Chương 17:

Trước Sau

break

Thấy sắc mặt Lục Tư Tần căng thẳng, Nguyễn Tịch biết anh đang bị mình trêu chọc đến khó chịu.

Cô không những không dừng lại mà còn nghiêng đầu cười nói: "Lục Tư Tần, gần nhà em có một khu rừng nhỏ. Anh có muốn vào đó dùng ©ôи th!t ȶᏂασ em không?"

Vừa dứt lời, mặt Lục Tư Tần càng đỏ hơn. Đôi mắt đen láy trở nên đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

"Nguyễn Tịch, đủ rồi! Em mới 17 tuổi!"

Anh thật sự bị cô trêu chọc đến mức ©ôи th!t đau nhức, chỉ muốn lập tức đâm vào ŧıểυ huyệt của cô.

Tuy Lục Tư Tần thường ngày ở trường ra vẻ là một kẻ đầu gấu, nhưng anh rất rõ ràng về nhiều chuyện. Dù anh có vi phạm quy định, "ân ái" với Nguyễn Tịch và bị phạt cũng không sao, nhưng Nguyễn Tịch còn nhỏ tuổi, chỉ là một trẻ vị thành niên.

Anh chưa đến mức cầm thú đến độ lên giường với trẻ vị thành niên.

Nguyễn Tịch cười đến chảy nước mắt, cô không ngờ Lục Tư Tần lại ngây thơ như vậy.

Anh vậy mà lại vì cô chưa đủ tuổi mà nhịn xuống du͙© vọиɠ của mình.

Nhưng 17 tuổi và 18 tuổi cũng chẳng khác nhau là mấy, đều đã phát triển đầy đủ, chỉ còn vài ngày nữa là cô đủ tuổi rồi.

"Lục Tư Tần, nói nhỏ cho anh biết nhé. Hết học kỳ này là em tròn 18 tuổi rồi."

Nguyễn Tịch nhón chân, hôn lên môi Lục Tư Tần.

Lục Tư Tần cảm thấy như bị điện giật, toàn thân tê dại, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

Nguyễn Tịch vậy mà lại hôn anh!

Môi cô mềm mại thơm tho, anh chỉ muốn giữ chặt đầu cô, mạnh mẽ mυ"ŧ lấy đôi môi ấy, sau đó đưa lưỡi vào khoang miệng của cô.

"Hơn nữa, hè này bố mẹ em sẽ về quê chăm sóc bà ngoại. Nhà chỉ còn mình em thôi. Lục Tư Tần, anh có muốn đến phòng em..."

Nguyễn Tịch cố tình kéo dài giọng, giọng nói quyến rũ mê hoặc.

Cuối cùng, Lục Tư Tần chạy biến như có mãnh thú đuổi theo sau lưng.

Nguyễn Tịch cười đến mức không đứng thẳng được, cô không ngờ Lục Tư Tần lại đơn thuần như vậy.

Cô càng thêm mong chờ hình ảnh chàng trai ngây thơ này hóa thân thành mãnh thú trên giường. Chắc chắn anh sẽ dùng cây xúc xích lớn đó hung hăng nhét đầy ŧıểυ huyệt của cô.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Tịch không nhịn được kẹp chặt hai chân. Cô không thể chờ đến 18 tuổi được nữa, cô muốn Lục Tư Tần ȶᏂασ cô mãnh liệt ngay bây giờ.

Ngày hôm sau.

Nguyễn Tịch đã thành công chuyển đến ngồi cạnh Lục Tư Tần, trở thành bạn cùng bàn của anh. Tuy cô chưa chạy hết một vòng sân vận động nhưng Lục Tư Tần đã lên tiếng, ai dám không chuyển chỗ chứ?

Cả lớp đều trợn tròn mắt, không ai dám trêu chọc Lục Tư Tần, không ngờ Nguyễn Tịch lại chủ động ngồi cạnh anh.

Cô bị điên rồi sao!

Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ hơn là Nguyễn Tịch còn đứng bên cạnh chỉ huy Lục Tư Tần giúp cô dọn đồ.

"Lục Tư Tần, anh nhẹ tay thôi. Đây là laptop mới mua của em, làm hỏng là anh phải đền đấy!"

"Lục Tư Tần, hộp đồ dùng học tập của em phải nhẹ nhàng thôi! Không được bóp mạnh như vậy!"

Các bạn học đều hít một hơi lạnh, chủ động ngồi cạnh Lục Tư Tần đã đủ kỳ lạ rồi, bây giờ còn coi anh như culi miễn phí, sai anh làm hết việc này đến việc khác. Mọi người đều choáng váng!

Điều càng khiến người ta bất ngờ hơn là Lục Tư Tần vậy mà lại nghe lời Nguyễn Tịch, bắt đầu nhẹ nhàng cẩn thận. Ngay cả sách giáo khoa bị Nguyễn Tịch làm hỏng cũng được Lục Tư Tần bọc lại cẩn thận, đúng là một chú cún ngoan ngoãn.

Tan học, Nguyễn Tịch mua hai cây xúc xích nướng, mỗi người một cây.

Cô đưa lưỡi liếʍ lên cây xúc xích lớn rồi cười nói: "Lục Tư Tần, cây xúc xích này nhỏ quá."

Lục Tư Tần gật đầu, cô thích ăn xúc xích lớn, lần sau anh sẽ mua cho cô cây to hơn.

Nhưng chưa kịp để Lục Tư Tần phản ứng, Nguyễn Tịch lại nói nhỏ: "Lục Tư Tần, em muốn ăn "cây xúc xích nướng" lớn ở dưới của anh."

Lục Tư Tần ho sặc sụa, suýt bị ớt trên xúc xích làm nghẹn.

"Tiết sau, chúng ta lên sân thượng, vào nhà vệ sinh được không?"

Nguyễn Tịch nhìn anh với vẻ mặt mong đợi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc