Cô nhìn Chu Cảnh Lan chỉ mặc áo len và áo sơ mi, áy náy nói: "Áo khoác của em, chị vứt rồi. Chị biết gần đây có một khu phố mua sắm, chúng ta cùng đi dạo, chị mua cho em một chiếc áo khoác mới nhé. Chị trả tiền!"
"Vâng."
Ánh mắt Chu Cảnh Lan lóe lên một tia sáng. Đương nhiên cậu không thiếu tiền, nhưng nếu là đồ chị gái mua cho thì quý giá hơn bất cứ thứ gì.
Phía sau trường học là một khu phố mua sắm, Nguyễn Tịch và Chu Cảnh Lan đi vào một cửa hàng quần áo nam.
"Cái này đẹp đấy. Em đi thử xem."
Nguyễn Tịch lấy một chiếc áo hoodie lót nhung. Màu vàng cam tươi sáng khá hợp với màu áo len Chu Cảnh Lan đang mặc.
Chu Cảnh Lan đứng yên, để mặc Nguyễn Tịch lấy quần áo ướm lên người mình.
Không biết từ lúc nào, trên tay Nguyễn Tịch đã cầm một đống quần áo, "Chu Cảnh Lan, em ăn gì mà lớn thế này? Dáng người chuẩn như người mẫu vậy. Chị thấy em mặc bộ nào cũng đẹp."
"Em có thể hiểu là chị khen em có dáng người đẹp không?"
Chu Cảnh Lan mỉm cười nhìn Nguyễn Tịch.
Nếu là một chàng trai khác trạc tuổi cô, chắc chắn sẽ nghĩ đối phương đang tán tỉnh mình. Nhưng Chu Cảnh Lan là em trai mà cô quen biết từ nhỏ. Cô thực sự không nghĩ nhiều.
"Ừ, sao em đã cao 1m8 rồi. Chị bằng tuổi em chắc chỉ cao 1m5. Không phải nói con trai dậy thì muộn sao? Mấy năm nữa, không biết em còn cao đến đâu nữa."
Nguyễn Tịch vừa nói vừa đẩy Chu Cảnh Lan vào phòng thay đồ, "Em mau đi thay đi, chị muốn xem trình diễn thời trang."
Với dáng người chuẩn người mẫu của Chu Cảnh Lan, chắc chắn cậu mặc gì cũng đẹp. Cô đứng bên cạnh chắc chắn sẽ được mở rộng tầm mắt.
Đúng như Nguyễn Tịch nghĩ, khi Chu Cảnh Lan bước ra khỏi phòng thay đồ, mỗi bộ quần áo mặc trên người cậu đều vô cùng nổi bật. Nhờ có Chu Cảnh Lan làm người mẫu sống, lượng khách đến cửa hàng mua quần áo tăng lên, bà chủ cửa hàng cười tươi như hoa ở quầy thu ngân.
Nguyễn Tịch mua tổng cộng ba bộ quần áo cho Chu Cảnh Lan, nhưng cuối cùng chỉ phải trả tiền một bộ, hai bộ còn lại là quà tặng của bà chủ cửa hàng coi như là thù lao cho Chu Cảnh Lan vì đã thu hút khách hàng.
"Cũng muộn rồi, Chu Cảnh Lan, chị mời em ăn chút gì đó rồi em về nhà nhé."
Nguyễn Tịch dẫn Chu Cảnh Lan đến một quầy bán trái cây, lò nướng khoai lang đang quay tròn, những củ khoai lang đỏ được nướng chín vàng tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.
"Tịch Tịch, lại đến nữa à?"
Bà chủ liếc mắt một cái đã nhận ra Nguyễn Tịch, cô là khách quen của cửa hàng này.
"Vâng, hôm nay cho cháu hai củ to nhé."
Nguyễn Tịch chỉ vào lò nướng khoai lang, mắt lấp lánh những ngôi sao nhỏ.
Bà chủ cho khoai lang vào hộp rồi đưa cho Nguyễn Tịch, "Tịch Tịch, cháu giỏi thật đấy. Bạn trai nào cũng đẹp trai. Cậu này trông hiền hơn cậu bé lần trước đến cùng cháu."
Lần trước là Lục Tư Tần đến cùng Nguyễn Tịch. Dù Lục Tư Tần đã bình thường trở lại, nhưng ánh mắt anh vẫn trông dữ tợn.
"Dì ơi, đây là em trai cháu chứ không phải bạn trai. Em ấy còn học cấp hai mà."
Nguyễn Tịch vội vàng giải thích, sau đó đưa một hộp khoai lang nướng cho Chu Cảnh Lan.
Chu Cảnh Lan ngoan ngoãn nhận lấy hộp khoai nướng, nhưng khi nghe Nguyễn Tịch phủ nhận mối quan hệ của hai người, trong mắt cậu thoáng qua một tia âm u khó phát hiện.
Cô còn chưa biết huyệt nhỏ của mình đã bị cậu cắm qua, ngay cả tử ©υиɠ non mềm nhất của cô cũng đã được ©ôи th!t của cậu ghé thăm.
À, em trai?
"Chị, em ăn không hết."
Chu Cảnh Lan xách hai túi trên tay, một bộ quần áo mặc trên người, hai bộ còn lại trong túi.
Thấy Chu Cảnh Lan tay xách nách mang, quả thực không tiện ăn uống. Nguyễn Tịch mỉm cười nhận lấy túi của Chu Cảnh Lan, "Em cứ ăn đi. Đợi em ăn xong chị sẽ ăn. Chị nói cho em biết, khoai lang ở đây rưới mật ong rất ngọt, ăn như bánh ngọt vậy."
Chu Cảnh Lan cười phụ họa. Cậu vốn định làm nũng để cô đút cho mình, nhưng không ngờ cô lại nghĩ đến việc xách túi giúp cậu.
"Vị ngon thật."
Chu Cảnh Lan mở hộp ra, ăn một miếng. Cậu không thích đồ ngọt, đặc biệt là loại mềm mềm này.
Nhưng nếu là đồ Nguyễn Tịch thích ăn thì lại khác.