Yêu Đương Với Em Trai Của Nam Thần (NP)

Chương 137:

Trước Sau

break

Cô vừa mở cửa thì thấy Chu Cảnh Lan cũng bước ra từ căn hộ đối diện, hôm nay cậu mặc áo len đen, khoác ngoài một chiếc áo khoác màu xám. Cổ quấn một chiếc khăn len kẻ caro, trông rất ngoan ngoãn dễ thương.

Không biết có phải cô ảo giác hay không, nhưng cô cảm thấy Chu Cảnh Lan hôm nay có vẻ tươi tỉnh hơn hôm qua, khóe môi cong lên chứng tỏ tâm trạng cậu rất tốt.

Chẳng lẽ là vì đĩa sủi cảo cô tặng?

Chu Cảnh Lan sống một mình bên ngoài chắc hẳn rất vất vả. Nếu không thì cũng sẽ không vui vẻ đến thế chỉ vì một đĩa sủi cảo.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Tịch không khỏi chạnh lòng, quyết định sau này sẽ quan tâm đến Chu Cảnh Lan nhiều hơn.

"Chu Cảnh Lan, em cũng đi học à?"

Nguyễn Tịch mỉm cười hỏi.

Chu Cảnh Lan gật đầu, "Vâng, em học lớp 9, mới chuyển trường về nên nhiều bài không theo kịp."

Nguyễn Tịch vỗ ngực, cười nói: "Chị học lớp 12. Tiếc thật đấy, nếu em học cao hơn một lớp thì tốt rồi. Như vậy hai chị em mình có thể học cùng trường."

Đôi mắt đào hoa cong lên, Chu Cảnh Lan dịu dàng nói: "Thành tích của chị tốt như vậy. Em dù có cố gắng cũng không thi đậu vào trường cấp ba này. Chắc chỉ học được trường bình thường thôi."

"Vậy à. Kiến thức cấp ba chị học hết rồi. Nếu em có thời gian, chị có thể kèm em học."

Nguyễn Tịch được Lục Tư Nam kèm cặp, thành tích của cô đã tiến bộ rõ rệt.

Vừa hay có thể áp dụng phương pháp của Lục Tư Nam lên Chu Cảnh Lan.

"Thật sao?"

Chu Cảnh Lan nắm lấy tay Nguyễn Tịch, ánh mắt tràn đầy sự "ngây thơ" và mong đợi.

"Em đã hỏi thăm các lớp học thêm bên ngoài rồi. Một buổi học tận 300 tệ. Nếu không phải chị nói, em cũng không biết phải làm sao."

Chu Cảnh Lan đỏ hoe mắt, trông rất đáng thương.

Nguyễn Tịch thấy Chu Cảnh Lan đáng thương như vậy thì không khỏi xót xa.

Từ nhỏ Chu Cảnh Lan đã bị nhiều người bỏ rơi, chỉ cần người khác đối xử tốt với cậu một chút, cậu sẽ rất cảm động.

Nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ đối với cô. Nguyễn Tịch càng thêm áy náy, âm thầm quyết định phải quan tâm đến cậu bé này nhiều hơn.

"Vợ yêu..."

Một giọng nói tủi thân vang lên từ xa. Lục Tư Tần mặc áo khoác da, đội mũ bảo hiểm, không biết đã lên tầng từ lúc nào.

Nguyễn Tịch sợ hãi chạy đến giữ Lục Tư Tần lại. Cô đã dẫn Lục Tư Nam về nhà rồi, nếu bây giờ lại để bố mẹ thấy Lục Tư Tần, mẹ cô chắc chắn sẽ đánh gãy chân cô mất.

"Đã bảo rồi, đến nhà em thì đợi ở cổng khu chung cư là được mà."

Nguyễn Tịch vừa dứt lời đã bị Lục Tư Tần ôm chặt vào lòng.

"Nhưng mà anh thật sự đợi không được."

Tối qua bị bỏ rơi để cô làʍ t̠ìиɦ với Lục Tư Nam. Lục Tư Tần vốn định đến nhưng nghĩ đến việc mình chỉ là bóng đèn nên lại thôi.

Có lẽ người Nguyễn Tịch thích chỉ là Lục Tư Nam, anh vĩnh viễn không thể thay thế được vị trí của Lục Tư Nam.

Nhưng Lục Tư Tần đâu biết rằng, kɧoáı ©ảʍ cộng hưởng tối qua không phải do Lục Tư Nam mang lại. Mà là một người khác.

"Được rồi, được rồi. Chúng ta ra ngoài thôi. Nếu để bố mẹ em thấy anh, em chắc chắn sẽ bị mắng."

Nguyễn Tịch kéo Lục Tư Tần đi nhanh hơn.

Lục Tư Tần nghe vậy, trái tim tan nát. Không chỉ bị vợ yêu ghét bỏ, mà còn bị bố mẹ vợ tương lai ghét bỏ nữa.

Hai người đi đến chỗ rẽ cầu thang, Nguyễn Tịch thấy Chu Cảnh Lan vẫn còn đứng đó, vội vàng vẫy tay chào, "Em trai, chị đi học với anh trai trước nhé. Em cũng mau đi học đi kẻo muộn."

Nguyễn Tịch định rủ Chu Cảnh Lan đi cùng, nhưng thấy tâm trạng Lục Tư Tần không tốt nên lại thôi.

Nguyễn Tịch ngồi sau xe Lục Tư Tần, vòng tay ôm eo anh.

"Sao mặt mày ủ rũ thế?"

Nguyễn Tịch luồn tay nhỏ vào trong áo Lục Tư Tần, ngón tay mân mê tám múi bụng săn chắc của anh.

Chắc là vì làʍ t̠ìиɦ với Lục Tư Tần quá nhiều lần nên tối qua cô nằm mơ thấy Lục Tư Nam có vóc dáng giống hệt Lục Tư Tần.

"Vợ yêu, đừng nghịch. Anh đang lái xe đấy."

Lục Tư Tần cương cứng cả đêm, càng khổ sở hơn là dù có tự xử thế nào cũng không bắn được. Từ khi ở bên Nguyễn Tịch, mỗi khi du͙© vọиɠ dâng cao, chỉ có đâm ©ôи th!t vào hoa huyệt cô thì anh mới giải tỏa được.

"Em biết mà. Anh cứ lái xe đi, còn lại để em lo."

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc