Điểm khác biệt duy nhất là Lục Tư Nam đeo kính, còn Lục Tư Tần từ nhỏ đã có thị lực tốt nên không cần đeo kính.
Nguyễn Tịch chấn động trong lòng. Trước đây, Lục Tư Tần ghét Lục Tư Nam đến mức dù vết sẹo trên mặt rất xấu, anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc phẫu thuật, chỉ vì muốn khác biệt với Lục Tư Nam.
Vậy mà giờ đây, vì cô, Lục Tư Tần lại muốn trở nên giống hệt Lục Tư Nam.
"Nhìn cái gì mà nhìn, mặt tôi mọc vàng à?"
Lục Tư Tần quát lên, mọi người vội vàng quay đi.
Dù Lục Tư Tần giờ đã đẹp trai hơn, nhưng tính cách của anh thì không ai dám trêu chọc.
Tan học, rất nhiều nữ sinh từ các lớp khác vây quanh. Tin tức lan truyền trong trường rất nhanh, chưa đầy nửa ngày, chuyện Lục Tư Tần trở nên giống Lục Tư Nam đã lan ra khắp nơi.
"Học trưởng, đây là vé xem phim tối nay, anh có muốn đi xem cùng em không?"
Không chỉ có các nữ sinh cùng khối, mà cả các em khóa dưới cũng đến ve vãn.
Lục Tư Nam và Nguyễn Tịch hiện đang công khai hẹn hò, mọi người không theo đuổi được Lục Tư Nam nên chuyển sang Lục Tư Tần.
Đối mặt với các cô gái e lệ, Lục Tư Tần lại quát lên, "Tôi đang bận ôn thi đại học, cô rủ tôi đi xem phim, muốn tôi bỏ bê học hành à?"
Tiếng quát của Lục Tư Tần khiến cô gái trước mặt bật khóc.
Cả lớp há hốc mồm, Lục Tư Tần mà muốn học hành? Mặt trời chắc mọc đằng tây rồi.
Tuy nhiên, sau tiếng quát đó, không còn nữ sinh nào dám đến làm phiền anh nữa.
Giờ nghỉ trưa.
Nguyễn Tịch định cùng Trần Viện đến nhà ăn, nhưng lại gặp Lục Tư Tần giữa đường.
Lục Tư Tần kéo tay cô đi, Nguyễn Tịch lo lắng đến mức đỏ hoe mắt, "Đây là ở trường mà."
Nếu bị các bạn học khác nhìn thấy, không biết họ sẽ nói gì sau lưng cô.
"Nguyễn Tịch, cô với hội trưởng đúng là dính nhau như sam. Đi đi, để tôi là phận FA đi ăn cơm một mình."
Trần Viện nói với vẻ mặt chua chát. Trước đây cô ấy cũng thích Lục Tư Nam, nhưng từ khi Nguyễn Tịch liều mình cứu anh, Trần Viện đã từ bỏ ý định đó.
"Cô gọi anh ấy..."
Nguyễn Tịch chưa kịp nói hết câu đã bị Lục Tư Tần kéo vào lòng.
"Căn tin mới mở phía sau trường cũng ngon lắm, ra ngoài một lát không hết giờ nghỉ trưa đâu."
Lục Tư Tần không đợi Nguyễn Tịch giải thích liền kéo cô đi.
Trên đường đi, Nguyễn Tịch lo lắng sợ bị bạn học nhìn thấy nên vùi mặt vào ngực Lục Tư Tần.
Sáng nay cô còn thể hiện tình cảm với Lục Tư Nam, trưa lại thân mật với Lục Tư Tần.
Bắt cá hai tay quả thật rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng cũng rất đáng sợ.
Nhưng điều bất ngờ là, dù có người chào hỏi cô và Lục Tư Tần, nhưng không ai nhận ra điều gì khác thường.
Đến căn tin, Lục Tư Tần gọi món Nguyễn Tịch thích ăn.
Thấy mọi người xung quanh chỉ tập trung ăn uống, Nguyễn Tịch mới hỏi: "Lục Tư Tần, sao vậy? Sao em thấy mọi người như có vấn đề về mắt vậy?"
Lục Tư Tần chỉ vào chiếc kính trên mặt, "Đeo kính vào là không nhận ra rồi. Vợ yêu, đừng nghĩ ai cũng tinh ý như em."
Nếu Lục Tư Tần không nói đến chuyện kính, Nguyễn Tịch cũng không để ý.
Lục Tư Tần hôn lên môi Nguyễn Tịch: "Tịch Tịch, em biết không? Em là người duy nhất có thể phân biệt được anh và Lục Tư Nam nhanh như vậy."
"Chuyện này mà cũng không phân biệt được sao? Ánh mắt, khí chất của hai người hoàn toàn khác nhau."
Dù vừa rồi Lục Tư Tần cố tình bắt chước biểu cảm của Lục Tư Nam, nhưng Nguyễn Tịch vẫn nhận ra ngay người trước mặt là Lục Tư Tần.
Lục Tư Tần lắc đầu: "Bố mẹ anh còn không phân biệt được."
Hồi nhỏ, anh và Lục Tư Nam giống hệt nhau, đến bố mẹ cũng không nhận ra. Nhiều lần bố mẹ khen anh rồi lại gọi anh là Lục Tư Nam. Đó cũng là lý do Lục Tư Tần ngày càng ghét khuôn mặt này.
Anh thà hủy dung cũng không muốn giống Lục Tư Nam.
Nguyễn Tịch ôm Lục Tư Tần, thì thầm vào tai anh: "Lục Tư Tần là Lục Tư Tần, là Lục Tư Tần duy nhất trên đời này."
Trong lòng cô, Lục Tư Tần và Lục Tư Nam hoàn toàn khác nhau.
Lục Tư Tần cúi xuống hôn Nguyễn Tịch đến mức cô thở hổn hển. Vốn đã đói bụng không có sức, lại bị Lục Tư Tần hôn như vậy, cô càng thêm kiệt sức, chỉ có thể tựa vào vai anh thở dốc.