"Lục Tư Tần, cậu ta chỉ nói đùa thôi. Anh đừng giận."
Nguyễn Tịch nhìn Lục Tư Tần với vẻ mặt si mê, "Trong mắt em, anh đẹp trai nhất."
Cô không nói dối, cô thật sự thấy Lục Tư Tần đẹp trai. Bởi vì khuôn mặt giống hệt Lục Chi Nam, dù có vết sẹo trên mặt cũng không ảnh hưởng đến vẻ điển trai của anh.
"Chuyện của tôi, cô đừng xen vào."
Lục Tư Tần nói xong liền cầm áo khoác đi vào lớp.
Thấy Lục Tư Tần không để ý đến mình, Nguyễn Tịch cũng không nản lòng. Ít nhất cô dám chắc rằng trong mắt Lục Tư Tần, cô là nữ sinh đáng nhớ nhất lớp.
"Lâm Hướng, chuyện vừa nãy cậu đồng ý không? Tớ thật sự rất cần chỗ ngồi của cậu."
Nguyễn Tịch quay đầu lại, nhìn Lâm Hướng với vẻ mặt tươi cười.
"Cậu không thấy cậu ta bảo cậu đừng xen vào à?"
Lâm Hướng cảm thấy chua chát như vừa ăn phải chanh. Sao trước đây cậu không nhận ra Nguyễn Tịch là một đại mỹ nhân nhỉ? Sau khi vén tóc mái lên, cô trông thật rạng rỡ.
"Anh ấy không thích tớ là chuyện của anh ấy, tớ thích anh ấy là được."
Giọng Nguyễn Tịch kiên định, "Lâm Hướng, cậu nói xem, phải làm sao cậu mới chịu nhường chỗ cho tớ?"
"Cậu muốn đổi chỗ với tớ đúng không? Vậy được, chiều nay giờ thể dục, con trai phải chạy 3000m, nếu cậu chạy thay tớ, tớ sẽ nhường chỗ cho cậu."
Lâm Hướng cố tình làm khó Nguyễn Tịch.
Chạy 3000m, đừng nói là con gái, ngay cả con trai cũng khó mà chạy hết. Trong lớp, trừ Lục Tư Tần là quái vật thể dục thì chẳng có mấy ai chạy xong mà không nằm bẹp ra.
Huống chi là Nguyễn Tịch với thân hình mảnh mai này.
Lâm Hướng nghĩ Nguyễn Tịch chắc chắn sẽ bỏ cuộc, nhưng lại thấy cô nắm chặt tay, ánh mắt kiên định nói:
"Được, tớ chạy thay cậu! Nhưng sau giờ thể dục hôm nay, cậu nhất định phải nhường chỗ cho tớ!"
Nguyễn Tịch vui vẻ trở về lớp, nhưng cô không hề chú ý đến ánh mắt u ám của Lục Tư Tần đang ngồi bên cửa sổ.
Thính lực của Lục Tư Tần vốn rất tốt, lại ngồi gần cửa sổ nên anh nghe rõ toàn bộ cuộc trò chuyện của hai người.
Cô gái này bị điên rồi sao? Chỉ vì muốn ngồi cạnh anh mà phải chạy 3000m!
Anh không tin cô có thể chạy hết, theo anh biết, những nữ sinh trong lớp này chạy được 800m là đã thở hổn hển rồi.
Giờ thể dục.
Nguyễn Tịch cố tình mặc bộ đồ thể dục nhỏ nhất. Ngực cô rất lớn, trước đây khi học thể dục, để tránh sự chú ý của những người con trai khác ngoài Lục Chi Nam thì cô luôn mặc bộ đồ thể dục rộng thùng thình.
Màu sắc sáng của bộ đồ thể dục càng làm nổi bật vóc dáng của cô, cộng thêm vòng một trên cỡ E ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả nam sinh trong lớp.
Thậm chí có người còn huýt sáo, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào bộ ngực lắc lư của Nguyễn Tịch.
Lục Tư Tần chưa bao giờ thấy đám con trai trong lớp chướng mắt như lúc này. Dù trước đây bọn họ có nói xấu so sánh anh với Lục Chi Nam, anh cũng chưa từng bực bội như bây giờ.
Đầu tiên là phần chạy 800m của nữ sinh. Sau khi chạy xong, trán Nguyễn Tịch đã lấm tấm mồ hôi, tóc ướt nhẹp dính vào trán và má, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng như quả đào mật.
Lục Tư Tần cảm thấy cổ họng hơi khô. Lần trước anh thấy Nguyễn Tịch có biểu cảm như vậy là vào tối qua, khi cô nằm trên giường dang rộng hai chân, dùng ngón tay an ủi đến cao trào.
Sau khi chạy xong 800m, Nguyễn Tịch đang cúi xuống thở dốc thì nghe thấy tiếng còi của giáo viên thể dục gọi nam sinh tập hợp.
Nguyễn Tịch lập tức chạy đến, "Thưa thầy, bạn Lâm Hướng hôm nay không khỏe, em chạy 3000m thay cậu ấy."
Mọi người đều há hốc mồm, Nguyễn Tịch bị điên rồi sao?
"Em là con gái, chạy 3000m làm gì?"
Giáo viên thể dục đương nhiên không đồng ý.
"Thưa thầy, thầy đâu có quy định thời gian, chỉ cần em chạy xong là được. Em chạy từ từ cũng được."
"Thôi được rồi."
Giáo viên thể dục cũng không để tâm, nghĩ rằng lát nữa Nguyễn Tịch chạy được hai vòng sẽ không theo kịp rồi ra sau nghỉ ngơi.
Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc là, tuy Nguyễn Tịch chạy chậm hơn các nam sinh trong lớp nhưng cô vẫn kiên trì chạy.
Đường chạy 400m một vòng vậy mà cô đã chạy được năm vòng rồi vẫn tiếp tục!
Mồ hôi không ngừng chảy xuống từ trán cô, lăn dài trên khuôn mặt. Áo cô đã ướt đẫm dính chặt vào người. Hai gò bồng đảo căng tròn nảy lên theo từng bước chạy khiến người ta chỉ muốn nắm lấy mà xoa nắn.
Nguyễn Tịch chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, mồ hôi làm mờ mắt, cô gần như không nhìn rõ đường phía trước.
Nhưng cô không thể bỏ cuộc, cô muốn có được chỗ ngồi của Lâm Hướng để được ngồi cạnh Lục Tư Tần.
Để được lên giường với người có khuôn mặt giống hệt Lục Chi Nam, cô tuyệt đối không thể bỏ cuộc!
Các nam sinh đã chạy xong từ lâu, mọi người đứng xung quanh sân vận động xem Nguyễn Tịch chạy, trừ Lục Tư Tần.
Anh cầm bóng rổ, định đi sang sân bóng rổ bên cạnh nhưng đúng lúc anh chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nghe thấy tiếng ai đó hét lên: "Nguyễn Tịch ngất xỉu rồi!"