"Cô y tá đã từng cạo lông mao bao giờ chưa? Nghe nói y tá phải giúp người bệnh cạo nơi đó, không biết đã từng tự mình làm chưa?"
Phó Dụ vừa hỏi vừa đưa tay đùa bỡn bên dưới, ngứa ngáy làm Hạ Quý nhịn không được cọ xát hai chân lại với nhau.
"Không có, chưa từng." Cái này cô chưa nghe bao giờ mà!
Trước đó không lâu cô chỉ từng nghe chị họ mới sinh em bé kể rằng phải cạo lông nơi đó đi, nếu không sẽ có vi khuẩn.
Lúc ấy cô xấu hổ không thôi, cảm thấy sinh con đúng là tiến tới quỷ môn quan một lần, tình thương của người mẹ thật là vĩ đại!
"Muốn anh làm thử cho một lần không?" Phó Dụ cũng muốn nhìn hạ thân Hạ Quý sau lớp lông mao là dáng vẻ gì, hẳn là trắng trẻo mập mạp như bánh bao nhỏ đi?
Phó Dụ còn đang suy nghĩ, Hạ Quý lại bị doạ sợ, " Không được! Em cảnh cáo anh, không được làm bậy, nếu không... em... em sẽ không bao giờ để ý tới anh nữa!"
Hạ Quý dùng tay gắt gao che lấy nơi tư mật kín mít không cho Phó Dụ nhìn.
"Anh nói giỡn thôi, nghe nói lúc cạo lông mao sẽ tương đối xót, sao anh có thể để em chịu đau được?" Tuy rằng anh rất muốn nhìn.
"Hừ! Tốt nhất anh không được có ý tưởng kỳ quái này, nếu không..." Hạ Quý giơ nắm đấm lên với anh.
Phó Dụ nắm lấy tay cô, thuận tiện nắm lấy bên tay còn lại, "Đều nghe em."
"Tốt nhất là vậy."
"Đừng nói những chuyện đó, chúng ta mau làm chính sự đi." Phó Dụ nói, tay đưa tới giữa hai chân cô.
Vừa rồi nơi này đã chảy không ít mật dịch, lúc này đưa tay vào một cái đã ướt đẫm.
Côn ŧɦịŧ Phó Dụ đã sưng to khó chịu vô cùng, anh tách hai chân đang kẹp chặt của Hạ Quý ra, qυყ đầυ cọ ở huyệt khẩu một chút để bôi trơn đến sáng bóng.
"Anh muốn vào." Phó Dụ nói.
Hạ Quý không mở miệng nói chuyện, nhưng dáng vẻ ẩn nhẫn như muốn nói: Mau tiến vào, mau "làm" em đi!
Phó Dụ hít vào một hơi làm tinh thần hăng hái, sau đó dùng sức đâm vào trong, huyệt đa͙σ chật hẹp ướŧ áŧ nóng bừng, cảm giác này làm Phó Dụ suиɠ sướиɠ hô thành tiếng.
"Thoải mái quá! Vừa chặt vừa ướt, lại còn nóng, kẹp chặt khiến anh thật thoải mái!"
Phó Dụ nắm lấy đùi Hạ Quý mãnh mẽ ra vào ŧıểυ huyệt, trong chốc lát, Phó Dụ thu lại lực độ, nhìn Hạ Quý thâm tình nói, "Hạ Hạ, anh yêu em."
"Em cũng yêu anh." Hạ Quý ôm cổ anh nói.
Phó Dụ cúi người hôn cô, côn ŧɦịŧ phía dưới lại nhanh chóng ra vào, sau nhiều lần, Hạ Quý cũng đạt cao trào, Phó Dụ cũng bắn ra tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng hổi ở cửa đáy huyệŧ, Hạ Quý bị nóng đến lên đỉnh lần nữa.
Phó Dụ ôm cô trở mình, để cô nằm trên người, hai người cứ vậy liên tiếp miệt mài đến rạng sáng. Cũng không nói chuyện, chỉ có tiếng thở dốc thô nặng, trong không khí toả ra hương vị tìиɦ ɖu͙ƈ dày đặc.
"Phó Dụ, cảm ơn anh đã yêu em." Rất lâu sau, Hạ Quý bỗng nhiên nói.
"Đồ ngốc, anh mới là người phải cảm ơn em vì đã xuất hiện trong sinh mệnh của anh."
"Vậy, quãng đời còn lại, xin được chỉ giáo nhiều hơn!" Hạ Quý nhìn anh nghiêm túc nói.
"Quãng đời còn lại chỉ đối tốt với em, tuyệt đối sẽ không phụ em!" Phó Dụ cũng nghiêm túc nói, "Về sau, mỗi năm chúng ta đều phải trải qua thất tích bên nhau, thất tịch vui vẻ, bà xã!"
"Anh... Thật là, em cũng quên mất!" Hạ Quý sửng sốt sau đó cảm động không ngừng, cô thực sự quên mất hôm nay là thất tịch.
Hai người nhìn nhau chăm chú, trong mắt chỉ có đối phương.