Một lát sau, Diệp Hâm gắt gao hôn lấy Phó Nhụy, động tác dưới thân nhanh hơn, nuốt lấy toàn bộ tiếng rêи ɾỉ của cô.
Bởi vì ở rạp chiếu phim, Diệp Hâm cũng không dám làm lâu, sau khi để cho Phó Nhụy đạt tới cao trào cũng bắn ra.
Âm thanh bạch bạch ở nơi giao hợp cũng bị tiếng phim che mất, đến tiếng rêи ɾỉ của Phó Nhụy cũng không phát ra.
Người xung quanh nghiêm túc xem phim cũng không ai phát hiện ra bọn họ ở đây làm chuyện xấu.
Sau khi bắn ra, Diệp Hâm nhanh chóng thu thập cho hai người, móc qυầи ɭóŧ vừa cởi của cô ở trong túi ra mặc vào giúp cô.
Anh duỗi tay vào trong vạt áo, cài lại quai áo ngực giúp cô, còn thuần thục khẩy khẩy nhũ hoa hai cái, điều chỉnh lại áo ngực tử tế rồi kéo áo sửa sang cho cô.
Sau khi thu thập cho Phó Nhụy xong, Diệp Hâm tùy tiện sửa sang bản thân, Phó Nhụy dựa vào ghế, căn bản không biết phim đã chiếu tới đâu.
Cuối cùng, chờ người xung quanh đi hết, Diệp Hâm mới ôm Phó Nhụy ra ngoài.
Phó Nhụy nghỉ ngơi trong chốc lát đã tỉnh táo lại, vừa ra khỏi rạp đã nhéo tai anh.
“Bắt nạt em? Diệp Hâm, bây giờ anh còn dám bắt nạt em?”
“Nhụy Nhụy, chỉ là anh quá yêu em, đừng tức giận được không?”
Bình thường ở bên ngoài Diệp Hâm khá cường thế, nhưng trước mặt Phó Nhụy đều là nói một không dám nói hai.
Cũng không sợ bị nhéo tai trước mặt mọi người, Diệp Hâm cũng không tức giận, chỉ một lòng muốn dỗ dành cô.
“Em còn không biết phim kể về gì nữa!” Phó Nhụy tức giận.
“Không sao, chúng ta xem thêm lần nữa là được rồi.”
“Hừ, không bao giờ đi xem phim của nam thần với anh nữa, về sau em sẽ rủ Hạ Hạ đi cùng!”
Phó Nhụy bỏ lại Diệp Hâm phía sau chạy đi trước, Diệp Hâm đuổi theo dỗ dành nhưng cô vẫn không để ý.