Phó Dụ không nói chuyện, trực tiếp nhấc làn váy đồng phục Hạ Quý lên, lộ ra qυầи ɭóŧ màu trắng bên trong.
Phó Dụ tát một cái, Hạ Quý ngay lập tức đỏ mắt, sao có thể đánh mông cô chứ?
“Anh hỏi em muốn học trường đại học nào, em không nói cho anh, chị anh hỏi em, em đều nói hết! Rốt cuộc trong lòng em, ai mới là người quan trọng hơn?”
“Em chỉ hi vọng anh vào một trường đại học tốt hơn!”
“Em biết anh muốn chúng ta có thể học chung mà! Chúng ta vừa mới ở bên nhau, anh không muốn yêu xa.”
“Nếu thực sự yêu nhau, khoảng cách sẽ không là vấn đề!”
“Nhưng anh không đánh cược được! Hạ Quý, anh không tin tưởng bản thân có thể giữ lại em, em không biết trong lòng anh lo được lo mất bao nhiêu đâu!”
Hạ Quý quay đầu lại, vẻ mặt không dám tin tưởng.
Một Phó Dụ ưu tú như vậy, sao lại nói ra những lời này, Hạ Quý thật sự không biết làm sao.
“Trong tình yêu, người yêu trước đã định trước hèn mọn hơn đối phương.” Ngữ khí Phó Dụ mang theo bi thương, Hạ Quý nghe thấy cũng đau lòng.
Cô vừa muốn ngồi dậy lại bị Phó Dụ ấn xuống, không chỉ không cho cô đứng dậy, còn cho cô một cái tát vào mông.
Đau lòng của Hạ Quý với cậu lập tức biến mất, quay đầu trừng mắt, “Vì sao lại đánh em?” Cô còn muốn ăn ủi cậu nữa.
Còn có, sao cậu lại có thể đánh vào mông cô? Cô cũng là người trưởng thành rồi, chuyện này…
“Anh nói rồi, anh muốn trừng phạt đồ vô lương tâm em.”
Rõ ràng vừa rồi còn nói hèn mọn, lúc nào lại lạnh lùng nhìn cô, giống như cô thật sự làm sai điều gì.
“Em… em không phải!”
“Ồ? Không phải sao? Xem ra em vẫn chưa ý thức được mình sai ở đâu.”
Ngữ khí Phó Dụ lành lạnh, trong lòng Hạ Quý có chút bất an.
Giây tiếp theo, cô cảm thấy mông mình chợt lạnh, Phó Dụ đã kéo qυầи ɭóŧ cô xuống dưới.
“Đừng làm vậy, ở đây là trường học!” Hạ Quý bắt đầu giãy giụa nhưng rất nhanh đã bị một bàn tay Phó Dụ dễ dàng đè lại.