Sau khi ăn cơm tối xong, Phó Dụ không còn lý do lưu lại, chỉ có thể lưu luyến không rời vẫy tay tạm biệt.
Mẹ Hạ đẩy Hạ Quý một phen, “Con tiễn Phó Dụ đi!”
“…”
“Đứa nhỏ này thật là, Phó Dụ người ta có lòng tốt giúp con học tập, nghỉ hè cũng dành thời gian dạy bơi cho con, thế mà cũng không biết chủ động đi tiễn!”
“…” Con không phải con ruột phải không?
Hạ Quý đưa Phó Dụ ra cửa, vừa tới cửa cô đã hung hăng trừng cậu, “Đi thong thả, không tiễn!”
“Tức giận? Tục ngữ nói phải, mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích, không phải mẹ em thích anh sao?”
“Anh cũng đừng há mồm ngậm miệng là mẹ vợ, để cho bố em biết, không chừng ông sẽ đánh gãy chân anh!”
“Một cái chân đổi lấy vợ cũng đáng giá!”
“…”
“Bà xã, thật sự không muốn rời xa em!” Phó Dụ lại giống như cún con không chịu cai sữa dính chặt Hạ Quý không chịu đi.
Nơi này là cửa nhà Hạ Quý, đối diện cũng có một hộ gia đình, nếu người ta mở cửa sẽ nhìn thấy bọn họ tình chàng ý thiếp ngay đây.
Hạ Quý lôi kéo Phó Dụ đi tới chân cầu thang, thời gian này nhiều nhà đang ăn cơm cho nên cầu thang cũng ít người qua lại.
Đèn cũng không chiếu tới chân cầu thang, trong bóng đêm, đôi mắt Phó Dụ sáng rực.
ŧıểυ huyệt ướt át, ấm áp lại chật hẹp như vậy, nghĩ tới cảm giác được vùi ở bên trong đã thấy thoải mái!
“Hạ Hạ, bảo bối của anh!”
Giọng nói Phó Dụ khàn khàn quyến rũ, ở nơi yên tĩnh tối tăm càng giống như mê hoặc lòng người, Hạ Quý nghe thôi đã thấy trong lòng tê dại.
“Đừng như vậy, sẽ có người tới!” Hạ Quý đưa tay đẩy ngực cậu, cố gắng làm bản thân tỉnh táo lại.
Không thể để bị cậu dụ hoặc được, nơi này chính là cửa nhà cô, nếu như mẹ xuống dưới vứt rác, hoặc là bố thấy cô đi lâu không về lại chạy ra tìm, xuống dưới sẽ gặp được bọn họ!
“Chỉ cần không có ai là được, phải không?” Ngoài miệng Phó Dụ dò hỏi, động tác cũng không dừng lại.
Hạ Quý xoay đầu không cho cậu hôn, cậu liền hôn khắp mặt cô rồi tới cổ, đôi tay đốt lửa bên trong quần áo.
“Cạch” có người mở cửa, Hạ Quý sợ tới mức cả người cứng đờ, liều mạng rút tay Phó Dụ trong quần áo ra.
“Ăn nước xong rồi sao?” Là dì hàng xóm đối diện nói chuyện.
“Mới vừa ăn xong, bạn học con gái tôi tới, nó vừa đi tiễn người ta, tôi thấy lâu vậy còn chưa lên nên muốn xuống xem thế nào!” Là bố cô!
“Ông cũng thật thương Hạ Quý!”
“Nó là bảo bối của tôi, tất nhiên phải thương rồi!”
“Vậy tôi đi trước đổ rác đây.”
Hạ Quý kéo tay Phó Dụ ra, thừa dịp bọn họ còn nói chuyện nhanh chóng kéo cậu chạy xuống dưới, dọc đường còn sợ bị phát hiện.
“Làm em sợ muốn chết!” Xuống dưới lầu, Hạ Quý lôi kéo Phó Dụ tránh ở một góc khuất, che ngực nói.
“Sợ gì chứ? Chúng ta là người yêu, còn là người trưởng thành, làm chuyện này không phải đương nhiên sao?” Phó Dụ nhún vai.
“Sớm muộn gì anh cũng bị bố em đánh chết! Mau về đi, em phải lên trên!”
Vừa rồi dì hàng xóm đi đổ rác, bố cô cũng theo sát xuống dưới tìm cô, hẳn là tới bên đường cái để tìm.