Trong lúc cô còn ngây người, Phó Dụ hôn lên môi cô, đầu lưỡi tiến vào trong khoang miệng. Vị dâu tây chưa ngọt vẫn còn đó cậu rất thích, không ngừng nuốt xuống nước miếng của cô.
Phó Dụ đè cô lên sofa, một tay bắt lấy hai tay cô cố định trên đỉnh đầu, một tay đi vào trong áo, chuẩn xác bắt lấy đôi song phong của cô.
Có kinh nghiệm lúc sáng, lần này động tác Phó Dụ cũng thuần thục hơn một chút.
Thời điểm Hạ Quý bị hôn đến ý loạn tình mê, cậu buông lỏng tay cô, cởi quần áo của cô ra. Động tác tháo áo ngực cũng không quá thành thục, trước khi Hạ Quý phản ứng lại một lần nữa đè trên người cô.
Buổi sáng Phó Dụ còn chưa nếm đủ hương vị ngực cô, lúc này một tay cậu vuốt ve một bên nhũ bao, một bên được khoang miệng ấm áp âu yếm, đầu vυ" dưới sự liếʍ mυ"ŧ của cậu càng thêm căng cứng.
Hai người sớm đã quên bộ phim đang chiếu, đầu óc Hạ Quý choáng váng, thanh âm của phim cũng không nghe được chút nào.
Cô cảm thấy lồng ngực nóng hầm hập, tiếng tim đập đinh tai nhức óc.
Phó Dụ chuyên tâm hầu hạ nhũ bao Hạ Quý, cảm thấy ăn thế nào cũng không đủ, hận không thể nuốt vào, nhưng lại luyến tiếc vô cùng, ăn ngon như vậy một ngụm nuốt hết rất đáng tiếc, đương nhiên phải chậm rãi nhấm nháp!
Chờ cậu ăn đến không sai biệt lắm, lúc này mới ngẩng đầu nhìn ánh mắt mê ly của Hạ Quý, ngậm lấy vành tai cô hỏi, “Hạ Quý, anh là ai?”
“Phó Dụ…” Phản ứng Hạ Quý chậm chạp, mất một lúc mới trả lời cậu.
“Phó Dụ là bạn trai Hạ Hạ phải không?”
“…”
“Phó Dụ là bạn trai Hạ Quý, nói theo anh!”
“Phó Dụ… là… bạn trai, Hạ Quý…”
“Nếu đã là người yêu, chúng ta có phải nên làm chuyện người yêu nên làm đúng không? Hạ Hạ nghe lời như vậy, anh nhất định làm em thoải mái!”
Hạ Quý căn bản nghe không rõ cậu nói cái gì, chờ đầu óc thanh tỉnh đã thấy Phó Dụ ngồi dậy cởi áo trên, sau đó đứng bên sofa cởi quần xuống.
Ánh sáng trên màn hình chiếu lên người cậu, cô có thể thấy được cơ bắp rắn chắc, còn có nơi dâng trào đứng thẳng giữa háng kia.
Giống như muốn phá tan khi rừng đen, từ trong đó lao tới, mà mục tiêu chính là cô!