Sau khi Diệp Hâm và Phó Nhuỵ rời khỏi hộp đêm, hai người gọi taxi tới khách sạn tốt nhất thành phố.
Chứng minh thư của hai người đều chưa đủ 18 tuổi, cô gái lễ tân như đang muốn nói điều gì, Diệp Hâm đưa cô tiền boa, nháy mắt một cái.
“ŧıểυ thư xinh đẹp, hạnh phúc nửa đời sau dựa vào cô rồi!”
Diệp Hâm là một nam sinh soái khí ngời ngời, cười với lễ tân một cái lập tức hút hồn người ta.
Cô ta cũng gặp qua nhiều tình huống như vậy, dùng chứng minh của mình giúp bọn họ thuê một căn phòng tình lữ lãng mạn.
Diệp Hâm ôm Phó Nhuỵ vào thang máy, Phó Nhuỵ nhéo thịt mềm bên hông anh.
“ŧıểυ thư xinh đẹp?” Phó Nhuỵ nhướn mày.
“Cô ấy sao đẹp bằng em?”
“Ừm? Thế sao?”
“Đương nhiên, em trai anh có thể vì anh làm chứng!” Diệp Hâm nắm lấy tay Phó Nhuỵ đặt giữa hai chân mình, “Cảm nhận được tình yêu của anh với em chưa?”
“Ai biết là vì em hay vì ŧıểυ thư xinh đẹp vừa rồi?” Phó Nhuỵ gãi nhẹ lên em trai nhỏ đang bành trướng của anh.
“Đương nhiên là vì em rồi, từ sau khi em đồng ý với anh, nó đã cứng lên đến bây giờ, như muốn bùng nổ đến nơi rồi!”
Cửa thang máy lần nữa mở ra, Diệp Hâm ôm Phó Nhuỵ gấp gáp mở cửa phòng, cửa vừa mở, Diệp Hâm lập tức hung hăng hôn cô.
Sau khi đóng cửa, Diệp Hâm bế Phó Nhuỵ đè lên cửa mà hôn, hôn đến mức tạo ra âm thanh lớn.
Diệp Hâm còn nhớ rõ lần đầu hai người hôn nhau, đều rất ngây ngô môi chạm môi ngượng ngùng không thôi.
Thời gian đã hai năm, bọn họ từ trên người nhau luyện tập kĩ năng hôn, từ ngây ngô đến thuần thục, chứng kiến đối phương trưởng thành.
Đầu lưỡi Diệp Hâm bá đa͙σ xâm chiếm Phó Nhuỵ không buông, một tay vuốt ve bờ mông mềm mại, một tay kéo váy ngực cô xuống dưới.
Vốn dĩ Diệp Hâm cảm thấy Phó Nhuỵ mặc bộ này đi hộp đêm khiến cho anh ghen tức, dáng người Nhuỵ Nhuỵ của anh rất tốt, sao có thể để cho người đàn ông khác xem được!
Nhưng bây giờ lại khác, anh rất thích bộ váy này vì vô cùng dễ dàng cởi ra.
Váy bị kéo xuống dưới, bàn tay to lớn nóng bỏng của Diệp Hâm chạm vào hai ŧıểυ bạch thỏ phía trước. Cô cũng không mặc nội y mà chỉ dán hai miếng dán ngực phía trước.
“Đây là cái gì?” Diệp Hâm sờ tới miếng dán, kì quái hỏi.
“Không nói cho anh!” Khuôn mặt Phó Nhuỵ phiếm hồng mà nói.
Diệp Hâm sờ soạng hai cái lập tức gỡ được hai miếng dán xuống, lộ ra nhũ hoa đỏ hồng.
“Thì ra là miếng dán núm vυ"!” Diệp Hâm giơ miếng dán lên cao nhìn kĩ, Phó Nhuỵ thẹn thùng đấm anh một cái anh mới nén xuống, sau đó ôm Phó Nhuỵ ngã lên giường.
“Em muốn đi tắm trước!” Phó Nhuỵ ôm ngực.
“Vậy thì cùng đi!” Diệp Hâm vừa nói vừa cởi quần áo.
Phó Nhuỵ chạy nhanh vào phòng tắm, nửa đường bị Diệp Hâm bế bồng lên cùng đi.
Ngày thường tính cách cô có chút tuỳ tiện, nhưng đây cũng là lần đầu tiên của cô, tất nhiên vẫn sẽ ngượng ngùng.
Vào phòng tắm, Diệp Hâm cởi sạch Phó Nhuỵ đặt vào bồn tắm, xong đó mới cởi sạch bản thân chui vào.
Làn nước ấm áp bao bọc lấy hai người, lần đầu tiên Diệp Hâm và Phó Nhuỵ thân cận với nhau, da thịt dán chặt vào nhau.
“Nhuỵ Nhuỵ, Nhuỵ Nhuỵ….” Diệp Hâm nhẹ giọng gọi tên cô.
Diệp Hâm bắt lấy hai ŧıểυ bạch thỏ của Phó Nhuỵ, đây không phải lần đầu tiên anh âu yếm nó. Mỗi lần hai người ở riêng với nhau, vào lúc hôn môi anh đều sẽ sờ lên ngực cô, nhưng đều cách một lớp quần áo.
Đây là lần đầu tiên anh trực tiếp cảm nhận ŧıểυ bạch thỏ, vừa mềm lại vừa ấm, xúc cảm quá tuyệt vời!
Sau khi được Diệp Hâm âu yếm một phen, hai nụ anh đào lập tức đứng thẳng, anh lại nhẹ nhàng nhéo một cái.
“Ưm…” Phản ứng của Phó Nhuỵ càng làm Diệp Hâm hưng phấn, bắt đầu âu yếm hai nụ anh đào đáng yêu.