Sau khi con gái về nhà bình an, Mạch Kiểm vội đi thắp hương cảm ơn tổ tiên đã phù hộ giúp thanh danh tiêu cục không bị con mình hủy hại. Lệ Nhan cáu mày vì cha thật biết khi dễ con gái. Nhưng dù sao nàng thay cha đi bảo tiêu cùng Hiên Phi thành công tốt đẹp ai ai cũng công nhận.
Hiên Phi thì vừa về đến nhà, Long thúc đã bắt đi chuyến hàng khác rồi. Nàng cũng không quan tâm hắn mấy vì lo vui với mẹ cùng hai tiểu muội xem mấy món quà đặc sản nàng mua từ Kinh thành về. Nhờ vậy nên hàng xóm được yên ổn không nghe cả hai ầm ỉ được mấy ngày.
Đến khi Hiên Phi trở về đã thấy bên phủ họ Mạch treo vải đỏ báo hỉ sự. Hắn thấy gia nhân nhà nàng lo trang trí chỉ lặng nhìn. Đúng lúc Lệ Nhan cùng Thu Nguyệt và Dĩ Hồng vừa đi ra chợ về. Thấy hắn, Thu Nguyệt mừng vì Hiên Phi ca ca đã về, môi xinh cũng cười nhẹ một cách kín đáo. Bé con Dĩ Hồng thì đã nhanh nhảu gọi.
- Hiên Phi ca ca!!!
Dĩ Hồng trẻ con còn chưa biết nhiều về hiềm khích hai nhà nên luôn vui vẻ với Hiên Phi như đại huynh. Còn Lệ Nhan không thèm cần dịu dàng như thế, nàng hớn hở la lớn cố gây chú ý với hắn sau tam muội của mình…
- Ngươi về rồi Thổ Phỉ!? Ta cứ nghĩ ngươi không về kịp lúc ta thành thân chứ!
Hiên Phi nhìn nàng, ánh mắt khẽ nhìn vải đỏ treo cao phía trên. Có một chút chậm chạp so với bình thường nhưng hắn vẫn đáp lại bằng chất giọng đáng ghét hằng ngày.
- Chứ không phải ngươi không mời ta sao? Giờ mà khoanh tay khom đầu mời ta một tiếng Long ca ca thì biết đâu miễn cưỡng ta cũng sang dự!
Cái tên chết tiệt họ Long đúng là oan gia của nàng, mở miệng ra nói một câu đủ làm nàng tức điên rồi. Nàng hất cằm, trả lời đầy kiêu ngạo.
- Xìii… Ai thèm mời ngươi? Cái ta cần là có ngươi ở đây cho mọi người biết là ta không mời ngươi sang dự tiệc haha…
- Trẻ con!!! - Hiên Phi nói ngay vì cái mặt nham nhở của nàng.
- Ngươi nhỏ hơn ta mà dám nói ta trẻ con sao, bộ ngươi “bự” hơn ta chắc?
Thế là hai đứa lại nhanh chóng tranh cải sau nhiều ngày không gặp. Hàng xóm thiệt là khổ sở chuẩn bị đóng cửa hết may mà Long lão gia đi ra cổng.
- Sao con về sớm thế? Giao hàng ở Tây Liêng phải mười hai ngày nữa mới về mà!
- Lão gia… thiếu gia bắt đi tám ngày đêm liên tục không cho nghỉ đó!!!
Long Bách Phi hốt hoảng nhìn gia nhân của mình thi nhau xỉu lên xỉu xuống vì quá mệt. Chuyến hàng cần đi một tháng là nhanh nhất vậy mà hắn chỉ đi và về có hai mươi ngày hỏi ai chịu nổi. Cha hắn đỡ gia nhân vừa chửi con nhưng hắn không thèm quan tâm. Hiên Phi bây giờ chỉ thấy đầy các mẫu giấy hoa song hỉ dán trang trí trước mắt mình.
Lệ Nhan thật sự sắp thành thân rồi. Chẳng hiểu sao Hiên Phi cảm thấy trong lòng mang chút khó thở không vui, anh chàng cứ thế giấu kĩ ánh mắt hơi buồn quay vào nhà mình không nói tiếng nào nữa.
Lệ Nhan hết hồn nhưng không nhận ra chút kì lạ từ hắn. Chỉ có Thu Nguyệt tinh tế nhìn thấy tất cả nên im lặng không nói gì. Lệ Nhan thì đã mau chóng bám theo gây sự cho xong.
- Nè!? Cải lộn chưa xong mà Thổ Phỉ!
Hiên Phi nhìn nàng. Cái mặt Lệ Nhan hung hăng lại càng khó nhìn nhưng không hiểu sao hắn chỉ thấy càng có gì đó đè nặng trên ngực. Và cố gắng lắm Hiên Phi mới trả lời nhẹ nhàng với nàng…
- …ta bận dắt Cẩu Cẩu của ta đi nhà xí rồi!
- Ngươi… Lí do khốn nạn, vô liêm sĩ ak! Không có gan cải lộn với ta thì nói đi Thổ Phỉ thúi tha!
Lệ Nhan tức quá song hắn trốn vào nhà rồi làm gì được nữa. Thế là nàng đành xoay lại dẫn tam muội vào nhà xem như để mai xử hắn. Thu Nguyệt buồn bã nhìn đại tỉ của mình thật sự là quá vô tư hay là ngốc thật lại không thấy tất cả biểu hiện của Hiên Phi ra như thế vì tỉ ấy.
Ba tỉ muội họ Mạch vào nhà, Long Bách Phi vẫn loay hoay đỡ gia nhân rồi chửi thằng con dám đầy đọa gia nhân của mình. Nếu như mọi việc trông bên ngoài vẫn như cũ nhưng thật chất lòng người đã khác xa một đoạn rồi.
—————–
Hiên Phi nằm đắp chăn, ở trần nửa người, mắt khép lại cố ngủ và quên đi… Long Bách Phi – cha mình. Nhưng có cố gắng thế nào hắn cũng không thể làm ngơ được nên nổi điên ngồi lên hét ra lửa…
- Cha làm ơn đi chổ khác cho con ngủ có được không!?
Long Bách Phi đang đi qua lại giận cũng trả lời con mình ngay….
- Con ngủ cả ngày hôm qua về rồi còn gì? Mai thành thân rồi mà lão già Mạch Kiểm đó thật không mời cha dự thật. Cả Vạn An này trên dưới ai cũng được mời dự lễ chỉ có cha con mình là không… TA HẬN LÃO GIÀ ĐÓ!!!
Hiên Phi thở dài nhìn ông cha mỹ nam trung niên của mình rồi cầm lấy áo mặc vào. Ngày nào cũng ném rác qua nhà người ta, liên tục chửi nhau hơn hai mươi năm nay hỏi sao nhà người ta không mời cha hắn cơ chứ. Hắn đang thật mừng vì không mời mình đây.
Chợt Long Bách Phi nảy ra sáng kiến nhìn ngay con trai rồi nói…
- Hay là tháng sau con thành thân ngay đi! Cha sẽ mời cả Vạn An không mời nhà lão… haha quá hay!?!
- Con lấy cha hả?
Hiên Phi vừa mặc áo vừa nheo mắt nhìn cha. Hẹn tháng sau muốn lấy vợ là lấy liền như cha nói chỉ có thể là cha hắn chịu làm tân nương xinh đẹp vì con trai thôi chứ tìm đâu ra. Ông bố nghe thế cười khì, tay phe phẩy nói…
- Ây da… Cha ở vậy thờ mẹ con nha! Tất nhiên là cha sẽ tìm cho con một tiểu thư nhà đàng hoàn rồi. Cỡ con trai của Long Bách Phi này thiếu gì người đòi lấy chứ háhá…
- Thế thì cha tự mình đi lấy vợ đi!
- Sao vậy? Con đi đâu thế Hiên nhi? Cha chưa nói chuyện xong mà!
Hiên Phi mặc kệ ông bố dở hơi của mình đi luôn khỏi nhà. Vừa bước chân khỏi cổng phủ hắn đã phải thấy vải đỏ treo bên nhà “hàng xóm”, trong người nhanh chóng bực mình đi luôn ra phố.
Hiên Phi lúc này có ba khúc mắc trong đầu khó giải đáp:
Thứ nhất: tại sao Lệ Nhan lấy chồng hắn không vui?
Thứ hai: tại sao hắn lại không vui đến mức này?
Thứ ba: Hắn thật không thể nghĩ ra tại sao lại cứ không vui vì Lệ Nhan thành thân như vậy!?
Mọi người trên phố đơ ra vì “siêu cấp mỹ nam nhân” ôm đầu nhìn trời ngay giữa đường. Hắn thật sự là buồn bực, khó chịu trong lòng sắp điên rồi. Đi bảo tiêu, trong đầu hắn cứ lo sẽ về không kịp hôn lễ của Lệ Nhan. Sau khi đi gấp rút về kịp lại tự hỏi … hắn muốn về kịp để làm gì chứ?
Chắc là để hắn như tên ngốc khùng điên tuyệt đẹp giữa phố như lúc này đây cho mọi người ngắm nhìn khi bận nghĩ mãi cũng không ra.
Hiên Phi hít một hơi lấy lại phong độ rồi đi tiếp. Hắn cần đến nơi vui vẻ như kỉ viện để không suy nghĩ lung tung về nha đầu Lệ Nhan nữa. Song đang thẳng tiến đến kỉ viện, Hiên Phi lại thấy Cừu Vạn Sinh đang uống rượu ở tửu lâu. Bên cạnh huynh ta có một ông thúc già ngồi chung.
Ngày mai Vạn Sinh là tân lang rồi cơ mà sao lại mang bộ dạng sầu thảm uống rượu giải sầu ở đây. Không chừng hôn sự có vấn đề không thành. Nghĩ thế tự dưng Hiên Phi tươi tỉnh hẳn, nhanh chóng đi vào chọn bàn trên tầng lầu có lang can nhìn xuống bàn của Vạn Sinh bên dưới tầng trệt.
Vạn Sinh và ông thúc lạ đang nói chuyện với nhau…
- Con không muốn… - Vạn Sinh vừa nói vừa nốc rượu thê thảm. Ông thúc cố khuyên nhủ.
- Muốn hay không muốn cái gì chứ!? Uống ít thôi con…
- Cửu cửu ơi! Thu Nguyệt xinh đẹp như vậy… sao con lại phải lấy một nha đầu thật là xấu xí từ trong lẫn ngoài như vậy chứ?
Lời Vạn Sinh nghe đến tai, tự động tay Hiên Phi siết lại giận dữ. Trên đời này kẻ dám chửi Mạch Lệ Nhan xấu chỉ có mỗi Hiên Phi thôi mà tên khốn Cừu Vạn Sinh đó dám chửi nàng. Chỉ thiếu một chút bình tĩnh nữa thôi có lẽ Hiên Phi đã lao xuống đấm vào mặt Vạn Sinh rồi. Thật may là hắn kịp suy nghĩ lại tại sao lại tức giận thay Lệ Nhan như vậy chứ.
Lúc Hiên Phi đang cố kiềm chế cơn giận vô cớ thay Lệ Nhan thì bên dưới ông cậu của Vạn Sinh nói như dỗ dành.
- Cửu cửu đã nói với con rồi! Mạch Lệ Nhan là trưởng nữ kế nghiệp, phải có nha đầu đó mới có cả tiêu cục.
- Nhưng con muốn có cả Thu Nguyệt xinh đẹp cơ!
- Con thật tham lam đó Sinh nhi! Vì thế cửu cửu đã nghĩ ra một cách này hay lắm dành cho con!
Vạn Sinh ngà ngà say vẫn cố tỉnh táo nhìn cậu đưa ra một tờ giấy. Nhìn bên ngoài đầy chữ trong như một tờ khế ước đơn thuần. Nhưng lão già cười gian chỉ con Vạn Sinh xem bên trong thật ra là một tờ giấy ghép đôi đính vào nhau bởi hai mép giấy hai bên. Cừu Vạn Sinh ngây ngô nhìn.
- Đêm động phòng hoa chúc sau khi chuốt say rồi làm con bé mê mẩn, con ép nó đề tên vào khế ước này. Trên đây chỉ là cam kết chung thủy một lòng, giao quyền hành quản tiêu cục cho con. Còn ẩn một mặt giấu bên trong phải xé ra mới thấy chính là cam kết để nhị muội của con bé làm vợ lẻ của con. Đến lúc Lệ Nhan tỉnh táo thì đã một tay giao tiêu cục, một tay dâng tiểu muội xinh đẹp cho phu quân rồi. Con lúc ấy vừa có Cửu Nhật tiêu cục vừa có cả mỹ nhân nha!
Vạn Sinh phút chốc nhìn tờ giấy đơn giản lại mang đến toàn điều tốt đẹp, từ từ cũng nở nụ cười tà với ông cậu của mình. Chỉ có Hiên Phi nghe thấy, nhìn thấy hết giận đến tay bốp vỡ chung trà trong tay. Hắn định xuống xử hai người đó ngay nhưng kịp dùng đầu óc thay vì nóng tính sử dụng bạo lực lúc này.
Việc này liên quan đến Lệ Nhan, suy cho cùng nếu hắn xử lí ngay đây cũng không làm Lệ Nhan nhận ra bộ mặt xấu xa của Cừu Vạn Sinh. Nghĩ thế Hiên Phi vội trở về nói cho Lệ Nhan biết.
—————
Ngày mai thành thân làm tân nương rồi, nàng vui đến đến chết mất nằm lăn trên giường nhìn bộ áo tân nương đỏ rực rỡ của mình. Đột nhiên có tiếng gõ nhẹ từ cửa sổ thật lịch sự khiến nàng cũng ngây ngô hỏi như có người ngoài cửa chính…
- Ai vậy?
- Ta vô một chút nhé!?
- Ừhm… mà cái giọng này…
Nàng ngồi bật lên thì Hiên Phi đã mở cửa sổ nhảy gọn vào phòng. Ngay lập tức chiếc giày chọi đến, hắn nhanh tay chụp lấy bảo vệ cái mặt đẹp của mình khỏi ăn giày. Lệ Nhan trên giường hung hăng.
- Đêm hôm khuya khoắt, ngươi vào phòng ta có ý đồ gì Thổ Phỉ?
- Mặt trời còn chưa xuống núi đêm khuya cái đầu heo nhà ngươi! Ta gõ cửa xin vào rồi mà!
- Được thôi! Hôm nay ngươi to gan mò sang tận phòng ta gây sự thì ta sẵn sàng tiếp đón không sợ đâu!
Nhìn bộ dạng hung dữ của nàng đứng trên giường thủ thế đánh nhau làm Hiên Phi thông cảm sâu sắc vì sao Cừu Vạn Sinh thê thảm không muốn thú nha đầu này làm vợ rồi. Hắn vào tìm nàng không vì gây sự nên nói thẳng thắng.
- Ta có chuyện cần nói với ngươi!
- Nói hả? Chứ không phải cải lộn sao? - Nàng hạ tay ngu ngơ hỏi khiến Hiên Phi không tức điên lên cũng lạ.
- Rót trà mời ta uống ngay đi!
- Ngươi lẻn vào nhà ta rồi còn bắt ta mời trà nữa sao?
Hắn mặc kệ, cứ thế ngồi xuống ghế. Lệ Nhan tuy hậm hực tức vẫn bước xuống rót trà. Mắt hắn nhìn qua bộ áo đỏ tân nương của nàng treo cao mà trong lòng cảm giác khó chịu. Lệ Nhan rót trà xong nhíu mày lên tiếng.
- Nói gì nói lẹ đi Thổ Phỉ!
Hiên Phi nhìn nàng, ánh mắt cương định, giọng nói cất lên quả quyết đáp lại nàng.
- Ngày mai ngươi không được thành thân với Cừu Vạn Sinh!!!
Nàng nhíu mày chờ xem hắn mò sang đây để nói chuyện quái gì. Hiên Phi nhìn nàng, ánh mắt cương nghị, giọng nói cất lên quả quyết nói thật dứt khoát.
- Ngày mai ngươi không được thành thân với Cừu Vạn Sinh!!!
Lệ Nhan sững ra ngay như tiếng sét ngay tai. Nàng biết Hiên Phi từ lâu, hắn tuy có chút bất thường nhưng chưa bao giờ mở miệng phát ngôn câu nào gây sốc cho nàng đến mức này. Chẳng suy nghĩ gì, nàng giơ tay lên hướng về phía Hiên Phi. Hiên Phi vẫn nhất mực nhìn nàng một cách kiên định để ăn trọn cú đấm của Mạch đại tiểu thư.
Lệ Nhan đánh chuẩn ngay mặt hắn, Hiên Phi xoay lại chùi máu mũi, tuấn nhan hơi bị tổn hại nhưng không quá mức bầm dập vẫn gắng nói tiếp.
- Cái này ngươi phải nghe lời ta!
- Nghe ngươi cái con khỉ!? Rãnh rỗi quá nên sang phá ta trước ngày ta xuất giá chứ gì Thổ Phỉ!
Lệ Nhan tức lắm rồi, nàng đã đứng một chân gác lên ghế, tay áo sắn cao sẵn sàng lao đánh nhừ tên khốn họ Long này ngay. Hiên Phi biết mình chọc nàng rồi vẫn cố nói.
- Cừu Vạn Sinh không thích ngươi, hắn chỉ thích Thu Nguyệt và tiêu cục này thôi. Hắn sẽ lừa ngươi để có cả Thu Nguyệt đó!
Lệ Nhan nghe và nhanh chóng thơ thẫn nhìn Hiên Phi. Hiên Phi nhìn thẳng vào nàng mong nàng sẽ tin lời mình nói. Nhưng Lệ Nhan hạ tay xem ra bình tĩnh bớt không muốn đánh hắn nữa. Tuy nhiên nàng lại suy nghĩ sang ý khác.
- Ta biết là ta không đẹp bằng muội ấy nhưng có cần ngươi phá hoại tình cảm tỉ muội của ta như vậy không?
- Ta không có!!! Ta vừa mới nghe Vạn Sinh và cậu của hắn bàn nhau lừa ngươi bằng tờ khế ước gian trá. Ta không ám chỉ hay phá hoại tình cảm tỉ muội nhà ngươi cả mà ta đang cố nói cho ngươi sự thật là Vạn Sinh xấu xa. Ngươi tuyệt đối không thể thành thân với loại người đó!
Hiên Phi không biết lời mình có khiến nàng tin hay không nhưng hắn thật hết lời giải thích rồi. Lệ Nhan nhìn ánh mắt Hiên Phi rồi suy nghĩ một lúc. Hắn chờ đợi cuối cùng nàng nhíu mi đáp lời một cách dứt khoát.
- Ta không tin ngươi!
Hiên Phi thiếu chút tự đập đầu xuống bàn rồi vì nha đầu này đúng là không đổi nghĩ sao nói thế. Tất nhiên Hiên Phi biết rất rõ vị trí “tuyệt vời” của mình trong lòng nàng, trừ khi nàng điên mới đi tin oan gia như hắn nha. Hiên Phi nhăn mày vừa tức vừa bức rức không nên lời…
- Ta biết ngươi thế nào cũng không tin ta mà…
- Vậy thì về đi ta không tiễn!
Nàng đuổi thẳng vì không muốn nhìn thấy cái bản mặt đẹp đáng ghét của Hiên Phi trong phòng mình nữa. Ngày mai nàng sẽ là tân nương hạnh phúc rồi thì hắn lù lù trèo cửa sổ nói thế không nóng giận nàng chẳng phải con người nữa.
Hắn nhắm thấy nói với nàng như lời suông không có giá trị đành nói không khác gì nài nỉ…
- Lệ Nhan! Hôn nhân đại sự là chuyện hệ trọng cả đời. Ngươi đừng lấy loại người đó mà!
Hiên Phi hi vọng chút tình cảm hàng xóm từ lúc lọt lòng của cả hai sẽ khiến nàng lây chuyển rồi suy nghĩ lại. Nhưng cũng như cha hắn không được dự hôn lễ chỉ vì hiềm khích với cha nàng, giữ hắn với nàng xung đột nhiều hơn kỉ niệm đẹp. Có gì đáng phải tin một kẻ chuyên trêu chọc nàng cơ chứ.
- Ta với ngươi ghét nhau như vậy, nếu là thật thì ngươi không phải càng mừng vì ta lấy trúng kẻ xấu hay sao? Ta thấy ngươi chỉ cố ý chọc phá ta mà thôi!
Nàng nhìn hắn, nói một cách có suy nghĩ dựa theo quan hệ “tốt” của cả hai. Lòng Hiên Phi có một chút tổn thương vì không ngờ trong đầu óc của Lệ Nhan, mình lúc nào cũng xấu xa đến thế. Hiên Phi lần nữa mong nàng tin mình.
- Chuyện này ta đem ra chọc phá ngươi được hay sao? Chúng ta dù ít dù nhiều cũng cùng nhau lớn lên, hãy tin ta Lệ Nhan! Bộ mặt của hắn là xấu xa không tốt đẹp đâu!
- Cũng như ngươi mặt đẹp mà tâm có tốt thật đâu!?
Nàng đáp lời làm Hiên Phi cảm thất vô vọng. Nói đến đây lời nào cũng đã cạn. Vạn Sinh là biểu ca, là hôn phu của nàng, nếu nàng không tin Vạn Sinh sinh chẳng lẽ phải đi tin lời hàng xóm thù địch với nàng sao?
Hắn nhìn nàng lần cuối, gương mặt nàng se lại rõ ràng cố nén giận. Hiên Phi đứng lên nói.
- Nói cho ngươi cũng vô ích rồi, dù sao ta đã tận tâm sang đây nói nhưng ngươi không tin. Sau này khổ sở đừng có tìm ta mà chửi!
Lệ Nhan không nói cũng không thèm nhìn Hiên Phi. Hiên Phi nén lại cơn giận vì sự ngốc nghếch, cứng đầu của nàng cứ thế bước khỏi cửa. Thu Nguyệt đang đi về hướng phòng kêu tỉ tỉ ra ăn chè thì giật mình thấy Hiên Phi.
Hắn trèo tường vào nhưng lại quang minh chính đại đi ra bằng lối cửa chính. Trên tuấn nhan vì giận không hề mang chút cảm xúc khiến người ta nhìn thôi cũng đã sợ muốn chết ak.
Mạch Kiểm cùng vợ và Dĩ Hồng đang ngồi ăn chè ở đại sảnh đồng loạt ho sặc nhìn Hiên Phi từ đâu trong hậu viện đi khỏi cổng nhà không xem sắc diện chủ nhà ra gì. Mạch Kiểm thấy Long Bách Phi đã dày mặt lắm rồi, mãi đến hôm nay mới biết Long Hiên Phi xem ra còn táo bạo hơn cả cha mình.
Thu Nguyệt bước đến nhìn cửa phòng đại tỉ vẫn chưa khép. Lệ Nhan ngồi u ám một mình, trên mặt vô cùng khó coi. Thu Nguyệt rụt rè bước vào thấy tỉ tỉ như vậy cũng dồn can đảm lắm mới dám cất tiếng hỏi.
- Hiên Phi ca ca sang tìm tỉ có chuyện gì sao?
- … chết tiệt! Đồ Thổ Phỉ khốn nạn!
Nàng điên lên chỉ biết mắng chửi hắn cho giải khuây. Tâm trạng vui vẻ, hạnh phúc cho ngày trọng đại bị hắn ta phá hư mất tiêu. Lúc ấy bên nhà hàng xóm cũng vang lên tiếng đập phá đồ đạt của Long thiếu gia. Xung quanh đó chỉ hi vọng Lệ Nhan thành thân rồi cả hai sẽ bớt xung đột gây ồn ào nữa nha.
—————–
Long Bách Phi mặc trên người bộ áo ngủ gấm màu xanh lục tươi mát, nằm cuộn người trong chăn ấm nhưng vẻ mặt vì thiếu ngủ thiệt là kinh dị. Sau cùng ông ấy cũng ngồi bật lên gào vào mặt tiểu tử “cưng” của mình.
- Con khó ngủ thì cứ về phòng mình rồi thức, sao cả đêm cứ phá cha hả?
- Cái đồ đầu heo ngốc đó… Nha đầu đó sẽ hối hận khóc lóc cả đời vì cái tội không tin con!
Hiên Phi vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi càng thêm giận. Cha hắn mệt lắm rồi gục đầu xuống gối rên rỉ thay cả phần Lệ Nhan.
- Cha nghe cả đêm rồi. Cừu Vạn Sinh xấu xa đúng không? Giờ con đi đi cha hiểu hết mọi chuyện rồi, tha cho cha đi mà!
Long Bách Phi cũng buồn bực chuyện Mạch Kiểm không mời mình dự hôn lễ con gái lão lắm rồi, chỉ muốn ngủ cho hết ngày lại còn bị thằng con độc nhất phá rối. Hiên Phi ngồi xuống ghế tự cắn môi bức rức khó chịu trong lòng. Có cảm giác ngồi là thế vẫn không yên, cảm xúc lạ dày vò tâm trí hắn.
Ông bố nhíu mày nhìn thái độ của con mình, sau đó lại ngồi lên nói.
- Cha thấy không phải Vạn Sinh xấu xa khiến con bức bối như thế… Cha cảm thấy hình như là con không muốn con bé thành thân thôi Hiên nhi!
Hiên Phi nghe vậy cũng ngẩn lên nhìn cha.
- Ý cha là sao?
- Con không cảm thấy con đang làm trò rất kì lạ sao?
Tuy bộ dạng Long tiêu chủ đây không đường hoàn hơn Hiên Phi là bao nhiêu nhưng cũng là người lớn, cái nhìn bao giờ cũng cao thâm hơn. Song Hiên Phi vẫn chưa nhận ra vấn đề cốt yếu nhất chỉ trả lời theo cơn giận trong lòng.
- Tại con biết hắn ta xấu xa, Con đã cảnh báo trước mà nha đầu đó hoàn toàn không tin lời con!
- …xú tiểu tử này, cha thì lại thấy giống như là con thích…
Long Bách Phi chưa nói xong hết thì tiếng kèn nhạc vui vẻ đã vang qua. Tay Hiên Phi lập tức siết chặt thành ghế. Vì Vạn Sinh cũng ở trong tiêu cục nên không có rước tân nương, nhạc báo giờ lành làm lễ đã điểm.
Hai cha con Long môn tiêu cục đâu được mời nên từ sớm đã cho gia nhân khép chặt cổng phủ. Bên ngoài chắc hẳn đã rất nhộn nhịp rồi. Long Bách Phi đang lầm bầm trong bụng chửi rủa lão già Mạch Kiểm không mời mình thì nhìn con trai… mặt ông ấy tái xanh ngay.
Hiên Phi run lên cố kiềm chế điều gì đó sắp bùng nổ trong người mình. Tuấn nhan vì thế thật khó coi cứ như đau bụng lại phải chờ nhà xí thật lâu vậy. Long Bách Phi thấy trước tình hình không ổn nên trèo xuống giường ngay. Hai tay Hiên Phi càng lúc càng nắm mạnh thành ghế khi tiếng nhạc từ nhà hàng xóm cứ nhộn nhịp thêm.
Đến khi thành ghế gỗ vì không chịu nổi lực tay quá mạnh nên bật bung lên cái “rắc”. Ngay lập tức Long Bách Phi nhào lại ôm chầm lấy con trai rồi nói một cách bấn loạn.
- Hiên nhi! Có chuyện gì cũng phải kiềm chế! Kiềm chế đó con có hiểu không hả?
Dĩ nhiên Long lão gia biết con mình giống cái đức tính “đáng quý” của mình là một khi nóng giận dễ gây ra chuyện nông nổi nên đã cố ngăn rồi. Tuy nhiên Hiên Phi ngẩn lên, ánh mắt đã không còn giới hạn kiềm giữ lại. Hắn quăng cái thành ghế gãy xông xông lao ra ngoài như bão cát – gió lốc không thể khống chế.
——————–
Bên kia Lệ Nhan không thể cười nổi một nụ cười trọn vẹn vui vẻ thật sự. Nàng miệng nói không tin Hiên Phi nhưng trong bụng đầy hoài nghi. Nàng biết đây là cái chuyện lớn, Hiên Phi không trẻ con đến mức lấy ra trêu nàng.
Thu Nguyệt nhìn tỉ tỉ cả tháng đều vui vẻ nôn thành thân, vậy mà hôm qua Hiên Phi tìm sang lại không còn vui nữa. Tiểu muội xinh đẹp rút rè hỏi Lệ Nhan…
- Có phải hôm qua … Hiên Phi ca ca kêu tỉ đừng thành thân đúng không?
Thu Nguyệt hỏi, trong lòng cũng thắt lại lo lắng. Lệ Nhan ngẩn nhìn, không rõ sao tiểu muội đoán ra được nhưng cũng không quá thắc mắc. Trong đầu nàng lúc này đủ rối trí lắm rồi không muốn nghĩ gì thêm. Nàng trả lời mang chút lãnh đạm.
- Đừng gợi cho tỉ nhớ cái tên khốn đó nữa!
Thu Nguyệt mím môi, xem ra sự hoài nghi trong lòng cũng là sự thật. Hiên Phi thật có ý với đại tỉ. Hôm trước, ánh mắt Hiên Phi đã tỏ ra không vui khi thấy bên đây chuẩn bị trang trí hỉ sự. Rồi Hiên Phi lại đường đột vào nhà gặp Lệ Nhan như thế, tất cả đều chứng tỏ Thu Nguyệt đoán đều chính xác hết.
Nhưng giờ đây Lệ Nhan đã bước ra ngoài làm lễ rồi. Che khăn đỏ, nàng hít sâu một hơi đầy lòng ngực cố không suy nghĩ nhiều. Điều này nàng chờ biết bao lâu nay. Vạn Sinh là đối tượng nàng mơ tưởng duy nhất, không có gì có thể khiến nàng chùn bước.
Bà mai chủ lễ dẫn nàng ra đại sảnh. Tiếng kèn nhạc, tiếng người đông vui như trẩy hội. Cha mẹ nàng vô cùng hài lòng trong dịp vui của tiểu nữ. Xung quanh là thế nhưng trong đầu nàng có cố thế nào cũng văng vẳng lời của Hiên Phi. Vẻ mặt của Hiên Phi lúc ấy là nghiêm túc không đùa giỡn, nàng biết hắn hiểu nàng như chính nàng hiểu rất rõ về hắn, Hiên Phi không nói dối nàng nhưng nàng thật không muốn tin.
Từ lâu rồi nàng luôn mơ làm vợ biểu ca, chẳng lẽ đến giờ phút quyết định này lại nghi ngờ huynh ấy – nghi ngờ luôn cả sự lựa chọn của bản thân hay sao? Hiên Phi chỉ vì không được nàng mời dự tiệc nên ôm hận thế thôi.
Vạn Sinh áo đỏ tân lang cười tươi vô cùng tươi tỉnh. Các khách đến dự đều nôn nóng nhìn tân nương đi ra. Lệ Nhan che khăn đỏ không thể nhìn thấy vẻ mặt chiến thắng của Vạn Sinh lúc này. Mỗi bước chân không hiểu sao thật nặng nề, lòng nàng đang sợ hãi chứ không phải hạnh phúc.
Khi bà mai cho cả hai cầm dây tú cầu đỏ, tim nàng đập dồn không vì hồi hộp mà vì hoang mang. Nàng cuối cùng có nên tin Hiên Phi hay không?
Mười tám năm qua dù cả hai sinh sự, cải nhau, đánh lộn nhưng đơn thuần như trẻ con xung đột chứ không phải vì huyết hận gì. Lúc đi bảo tiêu, hắn cứu nàng, tuy ngoài miệng có xấu xa thật nhưng bảo vệ nàng. Hắn có đáng ghét nhưng không phải loại người dựng chuyện chọc phá nàng.
Khoảnh khắc này lòng nàng đấu tranh như cả vạn năm, cuộc đời dài phía trước xem ra sống hay chết cứ như là do lựa chọn lúc này. Và giọng người dẫn lễ vang lên…
- Tân lang - tân nương chuẩn bị làm lễ bái thiên địa!
Vạn Sinh vui vẻ chuẩn bị, ánh mắt lén hương về Thu Nguyệt xinh đẹp đứng bên kia. Cả tiêu cục nhất nhì giang hồ và tuyệt sắc giai nhân thì quá là tốt. Tuy phải lấy Lệ Nhan cũng chẳng sao với gã ta cả, xem như chịu thiệt thòi chút ít để đạt được điều tuyệt vời hơn. Cha mẹ nàng rất vui ngồi chờ hai đứa hành lễ trước mình.
Người dẫn lễ vui vẻ cao giọng…
- Nhất bái…
- Chờ đã!!!
Tất cả tiếng ồn nhanh chóng hòa vào im lặng. Vạn Sinh bỡ ngỡ cùng cha mẹ nàng nhìn không hiểu chuyện gì nữa. Không khí đang vui vẻ phút chốc căng thẳng lên vì tân nương. Lệ Nhan thở nhộc, nàng không biết mình có điên hay không nhưng miệng nàng đã hoãn lại hôn lễ. Giờ nàng thật không biết nên làm cái gì nữa.
Đột nhiên từ ngoài cổng phủ, chất giọng quen thuộc của Long Bách Phi – tiêu chủ Long môn tiêu cục rỉ rỉ năn nỉ kêu gào…
- Hiên nhi… Dù có thù ghét nhà người ta nhưng phá hỉ sự thì không có được đâu con ơi!
Mọi người xoay nhìn Long tiêu chủ vẫn còn mặc y phục ngủ cố ngăn Hiên Phi lại. Nhưng Hiên Phi đã xông vào đến tận trong nhà rồi, trên tuấn nhan xinh đẹp chỉ còn se lại giận dữ. Và trước mặt biết bao nhiêu quan khách, hắn lớn tiếng…
- Không được thành thân!!!
Hiên Phi cuối cùng cũng làm ra cái chuyện “không thể chấp nhận được nơi đông người” khiến Long Bách Phi chỉ nhăn nhó quằn quại. Lần này Mạch Kiểm giết ông ấy là cái chắc nha.
Lệ Nhan nghe giọng Hiên Phi, ngay lập tức nàng vén khăn đỏ nhìn ra. Cha mẹ nàng bất ngờ đến đứng ngay dậy. Thu Nguyệt đứng một bên cùng tam muội chẳng ngờ đến Hiên Phi có thể vì tỉ tỉ làm thế này.
Thiếu gia Long môn tiêu cục sang phá hôn lễ nhà hàng xóm khiến người ta chỉ nghĩ ra có một lí do duy nhất thôi. Mọi người mau chóng truyền tai nhau rù rì to nhỏ khi hỉ sự đang vui lại thành lung tung lên hết. Bên phía nhà nàng dĩ nhiên sốc vô cùng rồi. Chỉ có mỗi Vạn Sinh nhanh nhẹn còn vờ vui vẻ nói.
- Hiên Phi đệ dẫu không được mời dự tiệc cũng không thể sang quậy phá như thế chứ!?
- Ngươi đóng kịch giỏi lắm, Vạn Sinh! Ngươi vốn có mưu đồ, giấu trong người khế ước lừa gạt Lệ Nhan có cả tiêu cục và Thu Nguyệt thành vợ lẻ nữa!
Vạn Sinh thoáng tái mặt không ngờ mọi chuyện đã bị Hiên Phi phát hiện. Mọi người chứng kiến càng bàn tán ồn ào hơn vui như hội chợ. Trước mắt sắp thành thân với Lệ Nhan rồi, Vạn Sinh không muốn mất cơ hội lớn của mình như thế.
Lệ Nhan chỉ nhìn Hiên Phi nhưng không nói gì cả. Và mẹ nàng nhẹ nhàng cất tiếng vẫn rất ôn nhu hiền từ với Hiên Phi.
- Hiên Phi, con muốn chọc Lệ Nhan đúng không? Hai đứa chơi thân ưa cải vả ta hiểu nhưng giờ là giờ lành làm lễ thành thân của Lệ Nhan, con có thể về không?
- Con không chọc gì Lệ Nhan cả Mạch nương! Tất cả đều con nói là sự thật!
Vạn Sinh siết tay lại run rẩy lo không khéo hư cả hôn lễ nên nhanh trí chỉ tay về phía hắn rồi hùng hổ nói lớn.
- Ngươi có tình ý với Lệ Nhan nhưng bị muội ấy từ chối mới ôm hận đổ oan cho ta đúng không Long Hiên Phi!?
Mọi người thi nhau “ồh” lên theo càng tin Hiên Phi ngoài lí do có tình cảm riêng tư ra thì đâu còn lí do nào sang phá hôn lễ như vậy. Hiên Phi nghe vậy, mặt co quắp lại hận không thể phun ra lửa để diễn tả cơn thịnh nộ lúc này khi “bị oan”.
- Ta có tình ý với con nha đầu nữ nhi không ra “nhi nữ” này bao giờ chứ??? Chớ có nói bậy nha!
Nảy giờ hôn lễ bị phá ngang nàng không hề tỏ thái độ gì nhưng đến lúc này không cầm lòng im lặng được nữa. Thế là tân nương nhanh chóng cầm giày chọi Hiên Phi.
- Còn ngươi bất nam bất nữ, ta mới không thèm ngươi!
- Cứ chửi ta đi miễn ngươi tin ta Lệ Nhan! Đừng có thành thân với hắn!
Hiên Phi nói không còn chút bình tĩnh. Trong đại sảnh lúc này thật sự là vừa căng thẳng vừa náo loạn. Vạn Sinh tức giận lắm rồi không muốn hỏng chuyện nên vội ra lệnh.
- Đem tên phá rối này ra ngoài đi!
Gia nhân nhanh chóng theo lệnh đến khống chế Hiên Phi đem ra ngoài. Long Bách Phi sợ bị vạ lây theo con nên đã trốn về nhà từ đời kiếp nào rồi, thành ra lúc này có mỗi mình hắn bên nhà họ Mạch thôi. Hiên Phi chống cự lại ba gia nhân, thân người to lớn vì thế phải thêm hai người nữa cố sức mới giữ tay lôi ra được.
Hắn nhìn nàng vẫn đứng đó cạnh Vạn Sinh mà lòng tức lắm. Sang phá hỉ sự đến nước này hắn càng không để mặc Lệ Nhan rơi vào bẫy của Vạn Sinh. Vừa chống cự, Hiên Phi vừa gào theo nàng…
- Lệ Nhan… ngươi nhất định phải tin ta!… Đừng thành thân với hắn!
Nhìn Hiên Phi như thế mọi người càng tin thiếu gia nhà họ Long thật là vừa tuấn tú vừa “si tình” nha. Lệ Nhan nhìn thấy hắn bị gia nhân nhà mình mang đi như vậy trong lòng phút chốc khó chịu. Chân nàng chớm bước theo định ngăn lại thì Vạn Sinh đã nhanh hơn nàng một bước.