Nhưng dù cả hai có kẻ tung người hứng thì hai ông cha vẫn liếc nhau đáng sợ. Chỉ cần nghĩ tới cảnh phải làm sui gia với nhau là Mạch Kiểm và Long Bách Phi ớn lạnh rồi. Thế là mạnh ai dắt con mình về chổ náy.
Lệ Nhan ngậm ngùi không dám nhìn lại Hiên Phi trong khi hắn vẫn ngoảnh lại vô cùng luyến tiếc.
Nàng khom đầu trả lời lí nhí mong qua nhanh cảnh này. Mạch Kiểm hỏi vậy thôi, người lớn nhìn qua là biết cả hai có tình ý, ban nảy rõ ràng còn cả gan muốn “hun” nhau. Tuy tiểu nữ lớn rồi khó quản chuyện đó nhưng nghĩ đến Long Bách Phi là cha của Hiên Phi thì ông ấy liền khặc ra lửa nói…
- Ai cũng được nhưng con trai của Long Bách Phi thì không được!
Lệ Nhan nghe, trong lòng như bị ép khó thở. Nàng dĩ nhiên rất hiểu vấn đề này. Từ đầu ý nàng không cho Thu Nguyệt thích Hiên Phi cũng do suy nghĩ như cha. Chỉ là giờ nàng rõ cả hai không thể, cha còn nói thêm ngăn cấm khiến nàng khẽ trả lời giấu chút buồn bã….
- Con biết mà! Con và Hiên Phi không có gì đâu cha đừng lo!
Mạch Kiểm hết hồn vì nha đầu lớn của mình hung hăng, thiếu đoan trang từ bé nay cũng biết mi cong ũ rũ. Sao cảm giác cấm cản con lại khiến ông ấy khó chịu nhiều như vậy chứ? Song nghĩ đến bản mặt của Long Bách Phi thì Mạch Kiểm lại hết muốn dễ dãi với con nữa.
——————-
Hôm sau nàng sẽ đại diện Cửu Nhật tiêu cục ra thi, trong lòng vì thế vô cùng lo lắng. Vạn Sinh trông thấy nàng thi liền nhếch mép cười làm Lệ Nhan sợ gần chết. Nụ cười tà ác của gã ta chắc chắn không tốt đẹp rồi. Nhưng đột nhiên mặt Vạn Sinh lại chuyển tái khiến nàng vội xoay lại nhìn ra sau mình.
Quả nhiên Hiên Phi đứng liếc mắt đã đù làm “con mồi” điêu đứng. Xem ra ai muốn dọa Lệ Nhan cũng phải coi sắc diện của Long thiếu gia trước.
Mạch Kiểm và Long Bách Phi không gần ngại khi có cả hai đứng đó, vô tư gầm gừ lớn tiếng…
- Thi về ta sẽ cho Lệ Nhan thành thân ngay! Đừng mơ ta mời ông nhé Long Bách Phi!?
- Xìii… Hiên Phi nhà ta có khối cô nương để quan tâm, nó không quan tâm hỉ sự bên nhà ông đâu!
Nàng quay mặt đi trong khi Hiên Phi im lặng không nói. Ý của hai ông bố chính là “ta có chết cũng không làm sui gia với ông!”. Hiên Phi có muốn buồn tình thêm cũng không nổi chỉ vì hai người lớn. Và hắn nhìn qua nàng nói bình nhiên…
- Cứ làm tốt nhất có thể. Ta sẽ theo hỗ trợ ngươi!
- Ừhm…
Cả hai bắt đầu đến nơi xuất phát. Xung quanh các tiêu cục cũng đã chuẩn bị. Vạn Sinh khẽ nhìn Hiên Phi, ánh mắt hắn mang lửa hận cùng sự háo thắng cháy rực quyết một lần tranh đua thắng hơn với Hiên Phi.
Nhan Chí Bình ra đứng nhìn thấy Lệ Nhan, vẻ mặt lập tức trở nên lo lắng. Y định bước xuống cản nàng thi thì Thất vương gia ngăn lại. Lệ Nhan cũng nhìn thấy nhưng không quan tâm đến.
Gần đây cứ được nhiều mỹ nam quan tâm nàng thấy mình xấu xí cũng là một điểm thu hút tuyệt vời. Nhưng có là Long Hiên Phi hay Nhan Chí Bình thì nàng đều không muốn suy nghĩ đến. Giờ thanh danh tiêu cục và vì cha là những gì nàng cố gắng trước đã.
Theo thể lệ thi, sẽ có hai chặn đường cho vòng thi thứ ba này. Chặn thứ nhất mọi người sẽ được phát một bản đồ da dê dẫn đường tìm nơi có các thùng hàng. Lệ Nhan lo tập trung đánh xe đi đã căng não gần chết rồi thì hết hồn nhìn phía trước các cổ xe cố ý va vào nhau loại đối thủ.
Nàng sợ quá không ngờ vừa xuất phát không bao xa đã tử chiến rồi. Các tiêu cục thi nhau đánh nhau tơi bời để bớt được đối thủ nào hay đối thủ đó. Nàng run run cố lách xe né những gã té lăn quay trên đường.
Đột ngột có một lực lớn tấn công sau xe làm ngựa loạng choạng, cả xe lệch sang bên mép vực bên phải. Lệ Nhan xoay đầu nhìn và run lên vì xe của Hiên Phi không có người cầm cương. Nàng đang cố nhìn ra sau lo hắn đã bị người ta đánh bay khỏi xe rồi.
Nhưng hắn xuất hiện từ một xe đối thủ bên trái, Lệ Nhan tròn mắt nhìn hắn nỡ đá người không thương tiếc ra khỏi xe. Dường như các tiêu cục nhỏ lẻ khác biết hắn là đối thủ mạnh nhất nên hùa nhau chuyền từ xe này sang xe khác nhầm tấn công hắn.
Cứ như giờ là cuộc thi cướp mỹ nhân vậy, họ hùa nhau bay đến đánh sao cho Hiên Phi bầm người mới thỏa mãn. Lệ Nhan thấy có người cầm cả vũ khí nên sợ quá gọi to…
- Hiên Phi! Cẩn thận! - Nàng vừa la thì hắn né cú đấm ngay mặt. Thay vì cảm động vì sự quan tâm của nàng, hắn chửi nàng ngay.
- Cẩn thận gì giờ này nữa thím hai? Lo chạy nhanh lên ta sẽ giải quyết đằng sau!
Hiên Phi hét với nàng rồi mới lao qua một xe ngựa khác cũng đang phóng ngựa như vũ bão để loại bớt đối thủ. Nàng không ngờ cuộc thi mang danh “trao đổi kinh nghiệm quý báu giữa các tiêu cục trong hội” lại tàn bạo khốc liệt như thế. Không khéo nàng cũng thành loại nữ nhi chân yếu tay mềm lâm vào cảnh này chỉ biết khóc thôi.
Đột ngột có người lao qua xe nàng làm nàng cúi đầu né cú đấm. Cái tên khốn này xem thường Mạch đại tiểu thư rồi nên nàng co chân đá cho một cú làm gã tấn công té lăn quay trên đường, nhanh chóng bị bụi mù và các xe ngựa bỏ rời thật xa.
Lệ Nhan đánh được có một gã, trong lòng đã khoăn khoái vô tình phát hiện ra Hiên Phi vẫn nhìn lo cho mình. Hắn thở phào vì may là nàng sức như trâu, tự bảo vệ được bản thân và đánh văng vài gã. Tim nàng giờ phút này cũng không chịu yên khi biết hắn dõi theo mình suốt.
Thế là đến nơi lấy hàng chỉ có mười một tiêu cục thôi. Lệ Nhan loay hoay không biết cách chuyển hàng qua thì thấy Vạn Sinh đánh ngã một tiêu cục rất ác tay, sau đó rời đi trước thật ung dung. Thua ai không tức nhưng nàng không muốn thua Vạn Sinh chút nào. Vậy mà Hiên Phi vẫn rất từ tốn xem kĩ kiện hàng gỗ.
Nàng nóng lòng nên hối thúc…
- Nhanh lên Thổ Phỉ! Vạn Sinh thắng thì sao?
- Hắn nhanh cũng vậy thôi. Đến giờ mẹo ba khắc ngày mai chốt thi thứ hai mới mở cờ.
Hiên Phi tập trung quan sát kiện hàng gỗ không hề để tâm nàng đang nói chuyện với mình. Hắn cẩn trọng nhẫm trong đầu chiều ngang và chiều cao các kiện hàng. Dựa theo khối lượng, sức chứa mà so sánh với lần trước.
- Long Môn tiêu cục nhà ta không đủ lớn hay sao mà ta lại tham lam như ngươi chứ? Thật là nhờ ngươi bày trò thất bại mới có cơ hội cho ta với Lệ Nhan. Tóm lại cảm tạ ngươi nhiều nhiều nha Vạn Sinh ca ca!!!
Vừa dứt lời, Hiên Phi vung tay làm thân kiếm dội ngược vào người khiến Vạn Sinh chới với. Càng thêm tức giận Hiên Phi, gã lao tới đâm từng nhát không chút nương tay. Trong tay Hiên Phi không có binh khí nên chỉ cố thủ qua lại tránh các đòn của gã.
Hiên Phi thoái lui tránh thêm một đòn kiếm khí của Vạn Sinh nghe giọng nàng mới nhìn qua và nói lớn…
- Đến giờ rồi, ngươi lấy cờ đi đi!
Lệ Nhan xoay lại nhìn người của hội tiêu cục đang kéo cờ màu đỏ có thêu chữ “bảo tiêu” màu vàng lên cao đúng giờ mẹo ba khắc. Lúc này đội nào cũng bận loại đối thủ thật là cơ hội tốt cho nàng nhưng nàng không còn lòng quan tâm lá cờ.
Nàng rút kiếm của mình lao nhanh đến tấn công Vạn Sinh khiến gã ta đổi sang tấn công ngược lại nàng.
Lệ Nhan vốn không phải là đối thủ của Vạn Sinh nên tay lóng ngóng không đỡ kịp các mũi kiếm của gã tấn đến. Chân nàng loạng choạng ngã lùi về sau thì Hiên Phi từ sau giữ lấy tay phải cầm kiếm của nàng và xoáy kiếm trả đòn, Vạn Sinh bị chém nhẹ vào ngực.
Người nàng run lắm khi đánh nhau với tâm trạng biết mình yếu thế hơn. Hiên Phi vì thế đẩy nàng đi không quên hối thúc…
- Lấy cờ rồi đi trước đi! - Hắn nói với nàng nhưng mắt vẫn nhìn Vạn Sinh để chuẩn bị khi gã tấn công tiếp. Nàng rưng lệ nói.
- Không! Ta không đi nếu không có ngươi! - Ở đây người người đánh nhau, nếu không phải Vạn Sinh mà tất cả các đội khác nhào lên đánh chỉ e Hiên Phi có mạnh cỡ nào cũng thất thế. Nhưng Hiên Phi nhăn mày nhìn nàng nói.
- Ta sẽ theo ngay. Ngươi ở lại ta càng phải tốn sức bảo vệ cái thân vô dụng của ngươi nữa rối lắm!
Giờ phút sinh tử mong manh, tên nam nhân đã nói thích nàng nỡ làm nàng “cảm động” đến mức nàng hết thèm lo cho hắn nữa và gào lên hung hăng…
Các đội khác nhìn thấy cờ đã bị lấy nên không đánh nhau nữa để đuổi theo Lệ Nhan cướp cờ. Hiên Phi lo cho nàng, trong lòng nôn nóng nên đổi kiếm sang tay nghịch dù tay ấy vẫn đang có vết thương sâu do Vạn Sinh làm ra.
Vạn Sinh nhìn Hiên Phi, thái độ của siêu cấp mỹ nam nhân đột nhiên thay đổi có vẻ do cách cầm mũi kiếm ngược chếch lên khủy tay của hắn.
- Dọa sao? Long gia nhà ta không ai biết dọa người cả!
Vạn Sinh đơ ra vì nhớ Long Bách Phi có xung tả hữu đột với Mạch Kiểm mỗi ngày nhưng toàn dùng kiếm cùn hoặc kiếm gỗ. Cả nhà hắn không có lấy một kệ binh khí đường hoàn. Điều đó cũng đồng nghĩa, trong tay đã có kiếm thì Hiên Phi sẽ thẳng tay.
Dù sao cũng quyết một mất một còn với Hiên Phi nên Vạn Sinh lao đến tấn công trước. Thân ảnh Hiên Phi ngay trước mắt tức khắc biến mất. Chân Vạn Sinh liền nhói lên khụy sụp xuống bên phải thì nhận ngay một nhát vào mạng sườn bên trái. Hiên Phi xả kiếm trả thù nỗi tức gã khốn Vạn Sinh này đã từng là ý trung nhân trong lòng Lệ Nhan một thời gian dài. Và nhát cuối hắn chậm lại đâm vào vai đẩy gã tay ngã ngược ra.
Cả người Vạn Sinh bất động, máu lúc bấy giờ bắt đầu tươm thấm ra chi chít vô số vết thương nông sâu có tính toán theo vị trí chí mạng. Hiên Phi buông thanh kiếm mượn giờ đầy máu của Vạn Sinh sau đó chép miệng…
- Kiếm cùn!
Vạn Sinh vẫn còn thở, cả người đau đớn không còn chút sức gượng dậy. Hiên Phi hài lòng vì giải quyết nhanh chóng gã ngụy quân tử đó nên đi nhanh để kịp đuổi theo Lệ Nhan.
Hiên Phi đã đánh bại y một cách không thể bàn cải lại. Đòn tấn cộng quá nhanh, Vạn Sinh không kịp thấy dù chỉ là một đòn nói gì có thể cản kịp. Lần này thua Hiên Phi, Vạn Sinh không còn gì để oán nữa.
Gã ta đã thua hoàn toàn.
————————–
Lúc đó Lệ Nhan trào lệ cố nhắm mắt thúc ngựa chạy nhanh khi bọn đối thủ cứ thi nhau xông tới muốn xử đẹp nàng thôi. Các đội bám theo nhau san sát, ẩu đã loại đối thủ vẫn còn. Hiên Phi không có ở bên nàng nên Lệ Nhan chỉ biết chạy thoát thân.
Tiếng các xe va vào nhau làm hàng nặng run nghiêng dữ dội nhưng không xe nào mất kiện hàng. Địa hình đến đích tương đối vững trãi và thoáng dễ đánh xe hơn chặn đi quanh mép núi.
Sớm vào địa phận trực thuộc Kinh thành, nàng mừng gần chết. Đột nhiên trước mắt phần bình nguyên trống trãi ngoài thành ngoài Kinh đô lại có hàng trăm binh lính xếp hàng trật tự không có lấy chút tiếng ồn cứ như đang bất động chờ đợi gì đó.
Lệ Nhan chưa từng trông thấy nhiều lính như vậy ở ngoại doanh trại biên giới. Nếu gần Kinh có đông binh như thế đồng nghĩa có loạn trong thành rồi.
Nhưng một người bước ra làm nàng vội giữ ghì cương ngựa cho ngừng lại. Nhan Chí Bình nét mặt không che giấu sự lo lắng, bước đến ngang nhiên ẵm nàng xuống xe làm nàng bối rối giữ xa vai y nghe y hỏi…
- Nàng có bị thương không?
- Nhan công tử… tiểu nữ không sao!?
Bị nam nhân đẹp đến mức này ẵm thật là đáng sợ như hảo mộng quá sức chịu đựng nha. Tình cảm của Chí Bình trao cho nàng không che đậy nhưng nàng chưa đáp lại, hành động thân thiết như vậy có chút không ổn xíu nào. Chưa kể nàng lo Hiên Phi mà trông thấy cũng sẽ một tay đánh chết nàng ngay tại chổ vì ghen tuông thôi.
Chí Bình thở nhẹ khi kiểm tra rõ nàng hoàn toàn không sao. Lệ Nhan nhúc nhích như con sâu nhỏ để đòi xuống không muốn Chí Bình ẵm nữa thì từ sau Thất vương gia bước đến.
Sau nàng các đội khác đến nơi cũng bỡ ngỡ nhìn binh lính thật đông. Vương gia không ngại khom người nói có vẻ cung kính…
Hiên Phi và nàng cùng nhìn ra cảnh binh lính đang chuẩn bị rất kĩ cương không giống kiểu tạo phản tự phát. Nhan Chí Bình cũng tạm gác chuyện riêng tư sang một bên và bước lên dẫn đầu. Trong thành có loạn, cổng thành công phá từ người bên trong mở cửa cho lính tràn vào. Các tốp lính đã đủ vũ khí xông lên không quên hô to mạnh mẽ…
- Vì thái tử điện hạ!!!
Mặt của hai đứa đều trở nên đen xì khó coi vì Nhan Chí Bình chính là Thái tử điện hạ bị thái hậu giữ biệt giam tại hành cung Đông Châu. Thái hậu chỉ là hoàng hậu của tiên đế nhưng không phải mẫu thân của thái tử vì thế muốn cho cháu ruột là con trai của tể tướng gia lên làm hoàng thái tôn.
Nay nữ lưu lộng quyền, quần thần cũng không phục chuyện hoàng thái tôn nên từ quan viên cho đến lòng dân đều hết lòng ủng hộ thái tử giành lại đúng vương quyền của mình.
Chỉ có Lệ Nhan muốn chui vào một góc vắng người để cười ngoát miệng, chính là thái tử cầu hôn nàng đó nha có phải là chuyện đáng hớn hở hay không? Còn Long thiếu gia kia cũng đã ngang ngược tranh giành, bất kính với thái tử nên cũng hóa thạch nhân luôn rồi.
Rút kinh nghiệm lần sau muốn sinh sự với ai nên hỏi kĩ thân phận họ rồi mới dám tùy tiện làm bậy nhé.
——————–
Số lính tấn công tuy không nhiều nhưng đột ngột không báo trước nên nội cung không có sự đề phòng. Bên trong cấm cung cũng đã có nội ứng hợp với ngoại nhập nên sự việc chỉ diễn ra không đến hết một ngày.
Vã lại thái tử mới là người thừa kế vương vị trong di chiếu của tiên đế nên dân chúng hoàn toàn ủng hộ.
Cuộc thi tiêu cục chỉ là một màn che cho kế hoạch nên các đội thi đều được vương gia khen thưởng có công hộ giá giúp thái tử. Đồng nghĩa năm nay cũng không có đội thắng nhất trong cuộc thi. Giờ đây triều chính ai chiến thắng mới là quan trọng nhất đối với bá tánh.
Lệ Nhan bíu ríu níu áo Hiên Phi khi bước vào cung. Từ nhỏ đến lớn nàng nằm ngủ còn chưa từng mơ sẽ vào cái nơi lòe loẹt sang trọng quý phái này nên không tránh khỏi sợ hãi. Nàng như vậy càng làm hắn run theo…
- Đừng có níu ta!
- Ta sợ lắm! Sao từ đầu ngươi không đoán ra Nhan công tử là thái tử chứ?
- Ngươi không biết thì hỏi ta đi đâu để biết chứ đồ đầu heo!?
Cuối cùng cả hai cũng theo tổng quản đi đến trước ngự thư phòng. Mọi việc còn chưa vào trật tự dù đã chiến thắng nhưng Chí Bình vẫn gọi riêng cả hai đến gặp thật rất là xem trọng.
Nhìn Chí Bình vẫn mặc bạch y, dáng vẻ như thế nhưng giờ cả hai đã biết thân phận thiên tử hơn người đâu dám coi như trước. Cả hai ú ớ nói đại.
- Tham kiến thái tử điện hạ!
- Không cần đa lễ! Sự việc hai ngày nay hẳn làm cả hai bất ngờ lắm có đúng không?
Nàng thật không dám nói năn hay cười gì nổi. May là Hiên Phi vẫn còn đủ can đảm trả lời…
Chí Bình cười nhẹ hài lòng vì xem ra Hiên Phi cũng không mấy kinh sợ cái danh thái tử cao cao tại thượng của mình. Khẩu khí của hắn vẫn còn đáng ghét lắm nhưng Chí Bình vốn thích người thành thật mà. Nếu không vì Lệ Nhan thì chắc chắn Chí Bình rất muốn làm bằng hữu thay vì tình địch với Hiên Phi rồi.
- Ta nghĩ đến khi cả hai lần đầu bảo tiêu đến vương phủ của hoàng thúc ta. Bởi thế hôm nay ta thành công là nhờ công lớn của cả hai. Ta muốn ban thưởng lớn cho cả hai!