Mạc Nhan ngủ thiếp đi với vẻ mặt mãn nguyện, thân thể ngọc ngà nằm dài trên giường lớn. Kỳ Ngọc đưa tay tách khe nhỏ tham lam ấy ra, trong lòng thầm chửi một câu: “Mẹ kiếp.”
Thật giống yêu tinh, chỉ biết hút tinh khí đàn ông là giỏi.
Tình trạng này không phải lần đầu. Càng làʍ t̠ìиɦ nhiều thì Mạc Nhan càng không nhận ra du͙© vọиɠ của mình ngày càng lớn. Nếu không phải anh thiên phú hơn người thì có lẽ đã bị cô vắt kiệt luôn rồi.
Lúc này, Kỳ Ngọc không thể không nghiêm túc cân nhắc lời của Cố Kính Chi, dù biết rõ gã đàn ông đó có ý đồ với vợ mình.
Ở một nơi khác, nhận được tin nhắn từ Kỳ Ngọc, Cố Kính Chi dừng động tác, ánh mắt trầm xuống: “Sao nhanh thế?”
Rốt cuộc họ đã làm bao nhiêu lần rồi?
Cố Kính Chi là một bác sĩ gia đình tư nhân, am hiểu cả y học Đông lẫn Tây, hiện chỉ phục vụ riêng cho một số người giàu có. Kỳ Ngọc và Mạc Nhan là một trong những khách hàng của y. Nhưng mối quan hệ giữa Cố Kính Chi và Kỳ Ngọc không lạnh lùng như một giao dịch tiền bạc. Cả hai lớn lên cùng nhau và xuất thân từ những gia đình không hề tầm thường. Không chỉ Kỳ Ngọc mà Mạc Nhan cũng là người cùng khu với họ, ngày ngày chạm mặt, cùng lớn lên trong những ký ức tuổi thơ.
Tuy nhiên, so với Mạc Nhan - một cô gái – dĩ nhiên bọn con trai như Kỳ Ngọc và Cố Kính Chi chơi thân với nhau hơn. Mối quan hệ giữa họ bắt đầu thay đổi từ khi nào? Có lẽ là từ khi cơ thể Mạc Nhan bắt đầu nảy nở, toát lên sức hút độc đáo của một người phụ nữ. Khi còn nhỏ, họ chưa biết đến du͙© vọиɠ, chẳng nghĩ đến việc gần gũi cô gái ấy. Đến khi lòng bắt đầu xao động, muốn tiến lại gần thì cô gái ấy đã trưởng thành, thậm chí còn ngả vào vòng tay của người đàn ông khác ngay trước mắt họ.
Thu lại dòng suy nghĩ, Cố Kính Chi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đến nhà phục vụ khách hàng.
Khi y đến, Mạc Nhan vẫn chưa tỉnh. Cô đã bị Kỳ Ngọc làm đến kiệt sức, cả người mềm nhũn không còn chút sức lực. Kỳ Ngọc ôm cô đi tắm, lau sạch cơ thể. Lúc Cố Kính Chi bước vào thì làn da trắng sáng của Mạc Nhan vẫn còn thoảng hơi nước, lấp lánh như ngọc. Vì cuộc kiểm tra nhắm đến những vị trí nhạy cảm nên Kỳ Ngọc thậm chí không cho cô mặc quần áo. Đôi gò bồng căng tròn và vòng eo thon thả phơi bày trước tầm mắt đàn ông cùng cặp đùi thon dài, đầy đặn khiến người ta không khỏi tưởng tượng cảm giác đê mê khi được đôi chân ấy quấn quanh hông.
Cố Kính Chi khẽ cứng lên như thể muốn bày tỏ sự kính nể với Mạc Nhan.
Kỳ Ngọc trầm giọng: “Nhìn đủ chưa?”
Cố Kính Chi mỉm cười, mở hộp y tế rồi lấy ra một đôi găng tay y khoa bó sát, giúp y cảm nhận rõ hơn từng chi tiết trên cơ thể bệnh nhân. Đeo găng xong, trước mặt Kỳ Ngọc, y bắt đầu tách đôi chân Mạc Nhan, nhắm đến khe nhỏ vẫn còn khép mở nhè nhẹ.
“Chà, cậu làm mạnh thật đấy. Nhìn xem, cái miệng nhỏ này tội nghiệp, đến khép lại còn chẳng được nữa rồi.” Nói rồi, y đưa hai ngón tay thâm nhập sâu vào hoa huyệt của cô.
Cảm giác vật lạ xâm nhập khiến Mạc Nhan khó chịu, hông khẽ động, vô tình kẹp chặt hai ngón tay của Cố Kính Chi.
“Nhạy thật đấy,” Y khẽ nói, cảm nhận độ ẩm ướt bên trong. Tay còn lại vỗ nhẹ lên cặp mông tròn trịa của cô rồi ra hiệu cho cô thả lỏng.