Ai. . . . . . Đôi lúc Lâm Bắc cũng không thể không khâm phục chính mình, thật sự là chàng mèo đào hoa, sát vô số mèo cái, mèo cái quỳ gối dưới chân Lâm Bắc bạch mao (lông trắng), xếp hàng từ đây đến tòa nhà “Đài Bắc 101” khóc lóc cầu xin được Lâm Bắc yêu. . . . . . Móa! Người nào cười? Đứng ra!
Được! Không ai đứng ra thừa nhận chứ gì? Vậy Lâm Bắc tiếp tục kể chuyện.
Tối hôm qua, bạn của người làm tới, cứ nghĩ với miếng thịt khô là có thể mua chuộc được Lâm Bắc, Lâm Bắc xem thường, sau khi làm cho anh ta thấy xấu hổ, Lâm Bắc liền đi tuần tra địa bàn.
Không ngờ lúc đi tuần, thấy Tiểu Mi cùng Ginny đang đánh nhau rất gay cấn.
Mặc dù trong lòng Lâm Bắc có chút tình cảm với Tiểu Mi, nhưng Ginny cũng rất được, mỗi người mỗi vẻ, làm cho Lâm Bắc rất khó xử, không biết nên chọn bên nào, phiền não mà gãi đầu đến mức lông trên đầu sắp rụng hết.
Móa! Bộ dạng đẹp trai cũng là một cái tội a!
Sau khi gây chuyện trong buổi nướng thịt, mặc dù biết sau này sẽ bị hắn ta tới kiếm chuyện, nhưng không ngờ ngay ngày hôm sau đã tới kiếm cô rồi.
Ngay cả trong lòng đang uất ức, Đường Dĩ Kỳ cũng chỉ có thể nghiêm mặt, ngoan ngoãn đứng đó để cho anh ta mắng chửi——
". . . . . . Chính cô nói, điện thoại là do cô chuyển hay sao? Làm cho đối tác phải chờ lâu như vậy, làm mất lòng đối tác, người ta sẽ cho rằng công ty chúng ta không có thành ý, nếu như không hợp tác nữa, sẽ tổn thất bao nhiêu, cô có đền bù được không. . . . . ." Nước miếng giống như cánh hoa rơi không ngừng bắn tới mặt cô, Tằng Chí Hải mặt đỏ tía tai vỗ bàn hét lớn, nói chuyện cực kỳ khó nghe, hoàn toàn mất đi phong thái một chủ nhiệm.
"Chủ nhiệm Tằng, về chuyện này, tôi đã sớm chuyển tới bộ phận nghiệp vụ, tôi không biết vì sao bên bộ phận nghiệp vụ lại không nhận được, tôi nghĩ trong chuyện này có vấn đề gì đó. . . . . ." Trên mặt đầy nước miếng, Đường Dĩ Kỳ chỉ có thể thừa dịp hắn không chú ý len lén lau đi, cố gắng duy trì khuôn mặt tươi cười, lễ phép giải thích rằng mình đã chuyển điện thoại rồi.
"Câu này của cô là có ý gì? Ám chỉ tôi cố ý gây chuyện với cô à?" Tay heo mập lại đập mạnh xuống bàn, Tằng Chí Hải hét lớn, mặt béo phì đỏ bừng, có vẻ đã chuyển từ xấu hổ thành tức giận.
"Chủ nhiệm Tằng, tôi không có ý đó. . . . . ."
"Trong lời nói của cô có ý đó, còn nói là không có? Đừng tưởng có thể đẩy trách nhiệm cho người khác, nếu vì chuyện này mà công ty bị tổn thất, cô nên chuẩn bị thu xếp đồ đạc chờ nghỉ việc đi. . . . ."
Tiếng mắng chửi không ngừng, chắc nửa giờ cũng không dừng lại, Đường Dĩ Kỳ dù có giải thích cũng không được chấp nhận, chỉ có thể đứng im để bị mắng; mặc dù đồng nghiệp xung quanh biết rõ ‘chân tự hải’ lấy chuyện này làm cái cớ, muốn gây khó khăn để thừa dịp báo thù; trong lòng khinh thường, nhưng lại không có cách gì, chỉ có thể lén thông cảm với Đường Dĩ Kỳ qua ánh mắt.
Cô vất vả rồi, cố gắng nhịn đi!
Đồng nghiệp nữ im lặng an ủi, dùng ánh mắt để ủng hộ.
Nhịn một chút sóng êm gió lặng, lùi một bước biển rộng trời cao, vì miếng cơm manh áo, tôi nhẫn nhịn!
Cắn răng chịu đựng, nắm chặt hai quả đấm, nhưng chữ nhịn trên trán Đường Dĩ Kỳ bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Đang lúc bên này gào thét, bên kia cắn răng chịu đựng, bỗng dưng, từ cửa công ty đi vào là mấy vị quản lý cấp cao, trong đó cao nhất dĩ nhiên là chủ công ty chăn heo. . . . . . Ách, không phải, là tổng giám đốc.
Mới vào công ty, đã bị tiếng mắng chửi làm cho chú ý, theo hướng âm thanh Ôn Thiệu Hằng nhìn tới, ngay sau đó sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng quát——
"Xảy ra chuyện gì?"
"Tổng, Tổng giám đốc!" Hoàn toàn không biết người đứng đầu công ty xuất hiện từ lúc nào, mọi người ở đây bao gồm cả Đường Dĩ Kỳ và Tằng Chí Hải, rối rít kêu lên.
Mấy vị chủ quản vây quanh, Ôn Thiệu Hằng chậm rãi đi về phía trước, liếc nhìn vẻ mặt lúc trắng lúc xanh của Tằng Chí Hải, sau đó nhìn trộm Đường Dĩ Kỳ vài lần, nhớ tới lời "cảnh cáo" của Tề Thiệu Khải, không hỏi xem hai người tranh cãi gì nữa, chỉ nhẹ nhàng khiển trách——
"Ở đại sảnh công ty cãi nhau, còn ra thể thống gì? Quản lý Trương. . . . . ." Ánh mắt liếc về phía quản lý nghiệp vụ đứng bên cạnh, thấy người đó mồ hôi đầm đìa, chậm rãi nói: "Tôi nhớ là chủ nhiệm Tằng là cấp dưới của anh, có vấn đề gì mà cần phải ở đại sảnh đỏ mặt tía tai quát mắng nhân viên, bảo anh ta báo cáo lại cho anh, sau đó anh tới giải trình cho tôi."
Nói xong, anh nhìn khuôn mặt căng thẳng của Đường Dĩ Kỳ, không nói gì nữa bỏ đi, cùng với một đám người quản lý rối rít đi theo vào thang máy.
Thấy tổng giám đốc và mọi người biến mất trong thang máy, chỉ còn lại quản lý bộ phận nghiệp vụ, nét mặt xanh mét, nổi giận hắng giọng nói——
"Tằng Chí Hải, trước mặt tổng giám đốc cậu làm cho tôi mất mặt, tốt nhất cậu nên có đầy đủ lý do để giải thích rõ ràng!" Tức giận trách móc, không thèm nhìn anh ta, đùng đùng bỏ đi.
Tằng Chí Hải thế nào cũng không nghĩ tới sự việc sẽ bị các vị quản lý cấp cao nhìn thấy, mặt béo phì lập tức thảm hại tới khó coi, sau đó tức giận trợn mắt nhìn Đường Dĩ Kỳ, một bên lại cố gắng vắt óc nghĩ xem nên giải thích thế nào, đồng thời vội vã đuổi theo, để lại phía sau các đồng nghiệp nữ cùng Đường Dĩ Kỳ nhìn nhau
"Thảm! Chắc chắn lần này ‘chân tự hải’ lại thêm mắm thêm muối, đem tất cả tội đổ lên đầu cô rồi." Một người nào đó không ngừng lo lắng.
"Ai. . . . . . ‘ lúc đến phải gánh trách nhiện, không có gạo nấu canh khoai lang’, nhìn làm đi!" Đường Dĩ Kỳ bất đắc dĩ than thở, cô đã làm tốt công việc lại bị đổ oan. Bây giờ thì phải chuẩn bị chờ nghỉ việc, dù sao cô cũng không thể xông tới trước mặt tổng giám đốc, bắt chước người xưa chặn kiệu mà kêu oan được!
Nghe vậy, mọi người chỉ có thể vỗ vai cô đồng tình, bày tỏ an ủi.
Cười gượng, Đường Dĩ Kỳ nhún vai một cái trở về chỗ ngồi của mình, đồng nghiệp nữ nhìn nhau, không biết nên nói gì, tất cả chỉ có thể quay về chỗ của mình. Hai tiếng đồng hồ sau đó, Tằng Chí Hải lại đỏ mặt tía tai xông tới chỗ Đường Dĩ Kỳ, nhưng khác với lúc trước không còn nhe nanh múa vuốt quát mắng nữa, mà là xấu hổ biến thành tức giận rồi lại không dám nói thẳng ra.
"Đường Dĩ Kỳ, cô được lắm! Cô thật giỏi!" Cắn răng nghiến lợi, giọng Tằng Chí Hải căm hận nói nhỏ.
"Hả?" Hoàn toàn không biết anh ta nói nhảm cái gì, Đường Dĩ Kỳ không hiểu gì hết."Chủ nhiệm Tằng, tôi làm sao?"
"Làm sao?" Cả người tức giận tới mức run lên, anh ta gầm nhỏ, "Cô dám vượt cấp để đi tố cáo với tổng giám đốc, nói tôi quấy rối nhân viên nữ, xem như cô lợi hại!"
Ghê tởm! Hắn ta định đem chuyện không chuyển điện thoại, cố ý thêm mắm thêm muối để nghiêm trọng hóa lên, đem tất cả sai lầm đổ cho Đường Dĩ Kỳ, trước mặt quản lý nghiệp vụ nói những điều khó nghe về cô, mong rằng cô sẽ bị phạt, không ngờ khi quản lý qua báo cáo lại, tổng giám đốc chỉ nhẹ nhàng nói đối tác là một người biết phân rõ phải trái, nên chuyện vừa rồi bỏ qua, bộ phận nghiệp vụ tự kiểm điểm, còn việc ở đại sảnh quát mắng cô tổng đài, làm xấu đi hình tượng công ty, cuối cùng còn nói bóng gió tới tin đồn, nói anh ta quấy rối nhân viên nữ, yêu cầu phải quản lý tốt cấp dưới của mình.
Bị lãnh đạo trực tiếp ám chỉ như vậy, mặt mũi quản lý tự nhiên tối sầm đi, sau khi trở về bộ phận nghiệp vụ, lập tức dạy dỗ hắn ta một trận, hắn ta biết, từ nay hắn ta khó mà lên chức được.
Mà tất cả những điều này, đều là do cô gái kia làm hại! Nếu không phải cô ấy vượt cấp đi tố cáo, thì làm sao một tổng giám đốc bận rộn công việc, lại có thể biết chuyện này.
Nghĩ như vậy, Tằng Chí Hải tức giận nhìn cô chằm chằm.
Cô vượt cấp đi tố cáo với tổng giám đốc?
Ngạc nhiên chỉ vào mình, quả thật Đường Dĩ Kỳ quá ngạc nhiên, không biết giải thích thế nào đành kêu lên."Anh đang nói cái gì vậy?"
"Đừng có giả vờ! Coi như tôi thua trong tay cô, coi như cô giỏi!" Mặt béo phì đỏ bừng, hắn ta tức giận gầm nhẹ, thở phì phò rồi quay đầu đi, cũng không biết là tới đánh đòn phủ đầu, hay tới để nhận thua.
Đường Dĩ Kỳ trợn mắt há hốc miệng, đầu óc mờ mịt, không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra, ngược lại những đồng nghiệp nữ thân thiết lại âm thầm, sau lưng "chân tự hải", hưng phấn vây quanh, ríu rít trò chuyện——
"Oa ha ha. . . . . . cuối cùng ‘chân tự hải’ cũng đá phải cửa sắt rồi. . . . . ." Có người vui sướng khi anh ta gặp hoạ.
"Hay! Hay! Xem sau này anh ta còn dám làm loạn với đồng nghiệp nữ không. . . . . ." Có người phấn chấn vung nắm tay lên.
"Oa ——tổng giám đốc vừa đưa ra công văn, thông báo sẽ thành lập hội phụ nữ, về sau nhân viên nữ nào bị đối xử không công bằng, có thể đến đó khiếu nại. . . . . ." Có người nhận được công văn của công ty, không nhịn được thông báo với mọi người.
"Mẹ ơi! Đó không phải “điều khoản chân tự hải” sao. . . . . ." Có người hưng phấn cười to.
"Ha ha ha. . . . . . Dĩ Kỳ, cô làm tốt lắm a. . . . . ." Còn có người vỗ tay, khen Đường Dĩ Kỳ.
"Ha ha ha. . . . . ." Rõ ràng không có làm gì, lại bị đồng nghiệp tưởng mình vì nhân viên nữ mà biểu tình, Đường Dĩ Kỳ chỉ có thể ngơ ngác, ngây ngô cười, không biết nên nói cái gì.
Mọi người đang vui mừng khôn xiết, thì một nhân viên giao hàng ôm thùng giấy tới, gọi tên Đường Dĩ Kỳ ra ký nhận.
Nghe thấy thế, Đường Dĩ Kỳ vội vàng lách người ra ký nhận, chờ nhân viên giao hàng đi về, nhìn chằm chằm trên thùng giấy có viết tên mình, lòng tràn đầy nghi ngờ. . . . . .
Quái! Là ai gửi đồ đến công ty cho cô?
Gãi gãi đầu, không nghĩ ra là người nào, cô liền mở thùng giấy ra, chỉ thấy bên trong còn có hộp giấy, mở hộp giấy ra, ở bên trong đó là một chục. . . . . . Đúng vậy! Một chục, không nhiều không ít 12 viên chocolate nhân kem.
Chỉ cần là điểm tâm ngọt có chocolate, tôi đều rất thích a!
Một chút điểm tâm ngọt chocolate, cho cô.
Bỗng dưng, trong đầu chợt nhớ lại cuộc nói chuyện với Tề Thiệu Khải ở trong nhà hàng, trong lòng Đường Dĩ Kỳ cảm thấy ấm áp, không kìm được khẽ cười. . . . . .
A. . . . . . Cô nghĩ, cô biết là ai gửi rồi.
"Oa —— là ai vậy, còn đặc biệt gửi chocolate nhân kem tới công ty cho cô ăn?" Một đám đồng nghiệp nữ đứng ở cửa xúm lại, nhìn thấy bên trong hộp giấy là món điểm tâm ngọt thì rơi nước miếng hâm mộ hỏi tới.
"Ách. . . . . . Bạn, bạn bè thôi!" Chẳng biết tại sao, khi nói hai chữ "bạn bè" thì cô lại nói lắp ba lắp bắp.
"Bạn bè?" Mọi người nghi ngờ nhìn cô, sau đó lộ ra nụ cười tà ác, trăm miệng một lời ép hỏi: "Bọn tôi không tin! Là bạn trai, đúng không? Đúng không?"
"Không phải mà!" Lúng túng phủ nhận, mặt Đường Dĩ Kỳ đỏ lên, nhưng trong lòng lại có chút ngọt, có chút vui, chút xấu hổ, chút thẹn thùng, chút sợ, và có chút. . . . . .
Ai! Tóm lại rất nhiều cảm xúc, nhưng nói chung là —— vui sướng!
Đúng vậy! Cô vô cùng vui sướng!
"Còn nói không đúng? Không phải thế, thì sao lại cười ngọt ngào đến thế?. . . . . ." Có người tinh nghịch làm động tác lấy tay che mặt, trong lời nói chỉ toàn là chế nhạo giễu cợt.
Vừa nói vừa làm động tác đó, làm tất cả bật cười, cười đến mức làm cho Đường Dĩ Kỳ càng xấu hổ, không biết giải thích ra sao, cuối cùng đành phải sử dụng tuyệt chiêu
"Ăn chocolate nhân kem đi mọi người!" Nhét vào miệng mỗi người một miếng, xem họ làm thế nào để cười tiếp?
Nhưng mà, khoảng thời gian sau đó, cứ cách một giờ thì lại có nhân viên giao hàng đưa tới các loại điểm tâm ngọt chocolate khác nhau, đầu tiên mọi người cười do hâm mộ dần dần chuyển thành ca ngợi, mà "người thu món" đầu tiên là trong lòng tràn đầy vui sướng sau biến thành run rẩy không nói nổi điều gì, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ. . . . . .
Thật quá khoa trương!
Màn đêm buông xuống, đèn đường đã sáng, người bình thường đều đang nhanh chóng kết thúc công việc của mình, để trở về nhà nghỉ ngơi, nhưng có một người giờ mới tỉnh giấc, bắt đầu một ngày mới.
Chỉ thấy anh ta uể oải đổ đầy thức ăn mèo vào tô cho Độc Nhãn, mình mới vào bếp, không lâu sau, trở lại phòng khách trên tay đã cầm một ly sữa tươi.
Vừa uống sữa tươi, anh ta vừa đi tới trước máy vi tính, nhớ tới đêm qua mình đã nỗ lực cả đêm, khóe miệng không khỏi hiện lên nụ cười thoả mãn.
A. . . . . . Hôm nay chắc cô ấy đã ăn rất vui vẻ rồi!
Thầm nghĩ trong bụng, nhớ đến một khuôn mặt nào đó cười sung sướng, anh rất vui, đang muốn vào lại trang đó xem có món gì mới không, lúc đang thấy có một điểm tâm ngọt chocolate có thể đặt hàng thì ——
Đô đô —— đô đô ——
Bỗng dưng, chuông điện thoại di động vang lên, phá hư sự yên tĩnh trong phòng, anh khẽ nhíu mày, cầm điện thoại di động lên nhìn, thấy trên màn hình hiện số lạ.
Không phải Ôn Thiệu Hằng gọi, vậy là ai?
Trong bụng nghi ngờ, thấy số lạ nên không có ý định nghe, anh chậm rãi uống sữa tươi không để ý tới, nhưng, đối phương cũng là người kiên trì, tiếng chuông không ngừng vang lên khoảng ba mươi lần, anh uống xong cốc sữa tươi trong tay, cuối cũng mới chịu nghe ——
"Uy?"
Giọng nói lạnh lùng, không mang theo một chút tình cảm, làm cho người bên kia im lặng thật lâu, mãi không nói câu gì, Tề Thiệu Khải cảm thấy khó hiểu, đang định tắt máy thì đột nhiên bên kia lên tiếng——
"Thiệu Khải. . . . . ."
Giọng nói như xa lạ như quen thuộc vang lên, làm Tề Thiệu Khải ngẩn ra. . . . . .
Làm sao cô ấy biết số của anh?
Là Ôn Thiệu Hằng nói sao?
Không! Không thể nào! Thiệu Hằng hiểu rõ anh , nếu anh từ chối, Thiệu Hằng sẽ không nói ra, như vậy cô ấy làm sao biết được? Mà gọi cho anh làm gì?
Phút chốc, trong lòng có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại chỉ hỏi một câu."Có chuyện gì?"
Đầu bên kia điện thoại hình như không ngờ phản ứng của anh lại lạnh nhạt như vậy, nên im lặng không biết nói gì, một lúc lâu sau, mới nhẹ nhàng nói, "Có thể. . . . . . ra ngoài gặp mặt không?"
"Tôi không cảm thấy điều đó là cần thiết." Lạnh giọng cự tuyệt, Tề Thiệu Khải không muốn nhớ lại quá khứ.
"Thiệu Khải, không cần. . . . . . không cần lạnh lùng như vậy với em. . . . . . Em chỉ muốn. . . . . . gặp anh một lần. . . . . ." Hình như cảm thấy bị tổn thương, giọng nói nghẹn ngào yếu ớt nói thêm."Em. . . . . . thật sự em rất muốn nói chuyện một chút với anh, em đang ở công viên nhỏ gần ngõ nhà anh, em sẽ. . . . . sẽ chờ anh tới, gặp lại sau. . . . . ."
Sau khi nói hai chữ "Gặp lại", thì liền cúp máy, không cho anh có cơ hội từ chối.
Tề Thiệu Khải nhìn chằm chằm điện thoại, cảm thấy không vui, cô ấy có thể chờ ở công viên gần nhà anh, nhất định là đã điều tra chỗ ở của anh, tạm thời bất luận làm thế nào mà cô ấy biết được địa chỉ và số điện thoại của anh, nhưng anh chắc chắn, nếu không đến chỗ hẹn, thì không lâu sau, tiếng chuông cửa sẽ vang lên.
Mà anh không muốn cho cô ấy vào nhà anh một chút nào, ngay cả đứng ở cửa cũng không muốn.
Nghĩ vậy, sắc mặt Tề Thiệu Hải càng thêm u ám, sau đó lấy áo khoác, tiến thẳng tới công viên nhỏ ngoài ngõ.
bbs. . cn
"Em. . . . . . Em đang ăn cái gì thế?" Tay run run chỉ vào em trai đang ngồi trên ghế sofa ăn cái gì đó, vừa mới tan sở về đến nhà Đường Dĩ Kỳ đã cảm thấy cực kỳ hoảng sợ.
Ô. . . . . . Xong rồi! Xong rồi! Nếu cô không nhìn nhầm, đồ em trai đang cầm trên tay, ăn trong miệng, là một loại nào đó mà cả chiều hôm nay cô nhận mỏi cả tay.
" Bánh ngọt chocolate!" Hoàn toàn không biết trong lòng chị gái mình đang hoảng sợ, Đường Tuấn Trung vui vẻ lại còn cắn một miếng bánh ngọt chocolate rõ to nữa, cười rất vui vẻ.
"Chị, người bạn nào của chị mà tốt vậy, hôm nay gửi rất nhiều điểm tâm ngọt cho chị, làm cả nhà có lộc ăn." Ha ha. . . . . . Nhân tiện "em thay mặt chị nếm", anh được ăn trước.
"Rất nhiều?" Giọng nói run run như sắp khóc, cô run lên, thật sự run.
Ô. . . . . . Không thể nào!
Hôm nay ở công ty nhận được điểm tâm ngọt, đã nhiều đến mức các đồng nghiệp "Ăn không hết, còn mang về" mới có thể hết, không ngờ về đến nhà còn có "Ngạc nhiên" này chờ cô.
"Đúng a! Thật sự rất nhiều." Gật đầu thật mạnh, cười bổ sung, "Loại nào phải để lạnh, em đã cho vào tủ lạnh rồi; không cần lạnh, em để dưới bếp."
Ha ha, hôm nay nhận được điểm tâm ngọt với số lượng nhiều, đủ cho cả nhà họ ăn trong mấy ngày, khuyết điểm duy nhất chính là toàn bộ đều là vị chocolate, không có nhiều vị để thay đổi.
Sau một hồi không nói gì, khóe miệng Đường Dĩ Kỳ giật giật, không nói câu nào liền đi thẳng xuống bếp. Sau đó, tiếng mở tủ lạnh, kéo cửa tủ vang lên, không bao lâu sau ——
"Không ——"
Bỗng dưng, một tiếng thét thảm thiết vang lên, Đường Tuấn Trung sợ tới mức nhảy dựng lên, tưởng có một trận thảm án giết người, đang định chạy xuống xem thử, thì thấy chị gái chạy từ bếp lên, lao ra ngoài cổng.
"Chị ấy bị quỷ đánh à?" Nhìn thấy chị gái vừa kêu thảm thiết rồi chạy như điên ra ngoài, Đường Tuấn Trung trợn mắt há hốc mồm, không nhịn được buồn cười nói thầm. Sau đó nhìn miếng bánh ngọt chocolate trong tay, tiếp tục ăn, rất vui vẻ!
Mặt khác, Đường Dĩ Kỳ sau khi chạy ra khỏi nhà, xông thẳng tới nhà hàng xóm tìm "Đầu sỏ", nhưng không ngờ, hàng xóm lại khoá cổng, làm cho cô nhấn chuông rất lâu mà không ai lên tiếng ra mở.
Di? Chẳng lẽ anh ta không ở nhà?
Không thể nào a! Cô hiểu rất rõ, gần như cả ngày anh ta ở trong nhà, không có việc gì thì sẽ không bước chân ra khỏi cửa, trừ khi là. . . . . .
"Đi mua đồ sao?" Theo bản năng, cô lẩm bẩm, hơn nữa nghĩ đến cái người lười kia chắc sẽ không đi xa, thường thường chỉ ra cửa hàng ngay ở đầu ngõ mua đồ, không suy nghĩ gì cô liền tiến thẳng tới đầu ngõ, định chặn đường.
Vậy mà, khi cô đi tới đầu ngõ, còn chưa có bước vào cửa hàng tạp hoá, thì thấy ở công viên nhỏ đối diện có hai bóng người đang đứng, trong đó một người nhìn khá quen . . . . .
Di? Đó không phải là Tề Thiệu Khải sao? Anh ta đang nói chuyện với ai vậy?
Chưa từng thấy bạn bè nào của anh ta tới, nhất thời Đường Dĩ Kỳ không khỏi sửng sốt, không hiểu tâm trạng lúc này của mình là gì, theo bản năng cô đi qua đường, lén lút đến gần hai người, nhưng khi càng lại gần, gần tới mức có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô gái kia thì cô kinh ngạc đứng im tại chỗ, chỉ có thể ngây ngốc nhìn . . . . . .
Kia, đó không phải là cô gái xinh đẹp gặp ở nhà hàng sao?
bbs. . cn
"Làm sao cô có điện thoại, địa chỉ của tôi?" Trong góc tối của công viên, Tề Thiệu Khải nhìn chằm chằm vào người đã rất lâu rồi không gặp, câu nói đầu tiên không phải là thăm hỏi, mà là lạnh lùng chất vấn.
Hình như biết trước anh sẽ có thái độ đó, cô gái xinh đẹp phong thái nhẹ nhàng—— Trầm Tương Vân mỉm cười chua chát, giọng khàn khàn khẽ nói, "Ôn Thiệu Hằng không muốn nói, em chỉ có thể. . . . . . chỉ có thể thuê thám tử điều tra. . . . . ."
"Cô điều tra tôi?" Lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, Tề Thiệu Khải có cảm giác bị xâm phạm quyền riêng tư.
"Thật xin lỗi! Em biết nhất định anh sẽ không vui, nhưng em không còn cách nào khác. . . . . ." Biết anh không vui, tay Trầm Tương Vân không tự chủ nắm lấy cánh tay của anh, vội vàng giải thích.
Cụp mắt xuống, nhìn đôi tay mảnh khảnh đang ôm tay mình, Tề Thiệu Khải không nói câu gì, nhưng lại nhếch môi cười khẩy.
"Ôi, xin lỗi!" Nhận thấy anh cười khẩy, Trầm Tương Vân lúng túng vội vàng rụt tay về.
Cô hiểu, giờ ngay cả đụng anh cũng không cho cô đụng vào.
"Nói đi! Rốt cuộc tìm tôi làm gì?" Đi thẳng vào vấn đề, anh không có tâm trạng lãng phí thời gian mà ở đây tán gẫu.
"Thiệu Khải, xin anh đừng đối xử với em như vậy, em chỉ muốn nói chuyện một chút với anh. . . . . ." Nấc lên một tiếng, khéo mắt Trầm Tương Vân rơi xuống một giọt lệ, không chịu đựng được sự lạnh nhạt của anh.
"Chúng ta còn gì để nói sao?" Nhìn nước mắt lăn trên khuôn mặt xinh đẹp kia, Tề Thiệu Khải khó hiểu hỏi ngược lại.
Chuyện với cô ấy đã qua nhiều năm rồi, hai người cũng lâu không có liên lạc, ai cũng đã có cuộc sống mới, nếu không phải vô tình gặp ở nhà hàng, anh không nghĩ có cơ hội gặp lại nhau.
"Có! Đương nhiên là có!" Không chút do dự, Trầm Tương Vân đau khổ nói, "Những năm gần đây, em không thể quên được anh."
"Cả chuyện kia nữa sao?" Giống như là nghe được chuyện thú vị, Tề Thiệu Khải ngược lại còn cười, nhưng là cười chế nhạo.
Anh vừa nói xong, sắc mặt Trầm Tương Vân trắng xanh, vẻ mặt vừa ngượng ngùng vừa lúng túng, môi khẽ run không biết nên nói gì.
Cô có thể nói gì? Nên nói gì bây giờ? Lúc trước là cô có lỗi với anh, cô . . . . .không biết phải nói gì!
"Thôi! Chuyện cũng đã qua." Cảm thấy mình như người gây nên tội, Tề Thiệu Khải không muốn nói thêm gì nữa, chỉ lạnh nhạt nói: "Tôi từ trước tới giờ vẫn sống tốt, cô hãy quên chuyện kia đi! Về sau chúng ta không nên gặp nhau nữa, không hẹn gặp lại." Dứt lời, chuẩn bị đi.
"Đừng đi!" Thấy anh muốn bỏ đi, Trầm Tương Vân vội kêu to, nắm chặt cánh tay anh lần nữa, nước mắt rơi xuống, giọng run run vừa khóc vừa kể, "Em, em bị chồng đánh!"
Là báo ứng sao?
Lựa chọn lúc trước của cô, lại làm cho cô nhiều năm qua không thể nói được với người ngoài về việc bị bạo hành gia đình, đây chính là thấy chết mà không được cứu, bỏ anh, nên gặp báo ứng sao?
Định bỏ đi, nhưng nghe thấy điều đó Tề Thiệu Khải liền dừng lại, nhìn cô đứng đó khóc, lúc sau, bàn tay anh nhẹ nhàng đẩy tay cô ra, lên tiếng ——
"Tôi rất thông cảm, nhưng bạo lực trong nhà nên đến đồn cảnh sát báo mới phải, tôi không phải cảnh sát, thật xin lỗi!"
"Không thể! Hai nhà chúng ta đều có máu mặt trong thương trường, loại tai tiếng này sao có thể truyền ra ngoài. . . . . ." Lắc đầu, cô chỉ muốn một chút ấm áp từ anh.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, Tề Thiệu Khải gần như hiểu rõ tâm tư của cô, giọng nói bình tĩnh nhưng vô tình chậm rãi nói: "Cô không nên tìm sự an ủi ở tôi, giữa chúng ta đã là quá khứ! Cô hiểu không? Quá khứ, không thể quay lại được!"
Quá khứ. . . . . .
Đúng a! Ngay từ lúc cô bỏ anh, chuyện của bọn họ đã trở thành quá khứ, tại sao sau nhiều năm không gặp, cô còn nghĩ rằng có thể nối lại chứ?
Tất cả đã là quá khứ. . . . . .
Nhìn khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng trước mắt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, Trầm Tương Vân hiểu ra, không khỏi nghẹn ngào, không nói gì, vừa khóc vừa bước đi.
Anh quá vô tình sao? Không! Chỉ là anh không thể quên quá khứ thôi!
Thầm nghĩ, đưa mắt nhìn bóng lưng của cô rời đi, Tề Thiệu Khải chuẩn bị đi về nhà, nhưng lúc xoay người lại, một khuôn mặt thanh tú đập vào mắt, làm anh kêu lên——