Yến Nhuỵ Tiêu vừa ngủ là tới sáng, sau khi tỉnh dậy cô chỉ mơ màng nhớ được vài đoạn. Chẳng hạn như hành động to gan phóng đãng của cô, hay ví như cho dù có uống say nhưng trong lòng vẫn có tính toán muốn vạch rõ giới hạn với anh.
Sau đó thì là hối hận, thời gian tối qua có chút đặc biệt. Anh cố tình tới nên chắc chắn phải phí rất nhiều tâm tư. Nhưng cô bướng bỉnh muốn người uống rượu xong phải đi về, nếu như bị người khác phát hiện thì lại thành chuyện phiền phức rồi. Yến Nhuỵ Tiêu véo mi tâm đứng dậy sau đó ngừng một lúc.
Cô nhớ lại cuối cùng tối qua sau khi nghe anh nói không đi thì cô mới yên tâm thiếp đi, bây giờ như tỉnh khỏi cơn mê, trước khi đẩy cửa phòng ngủ ra, không biết là đang mong đợi hay hối hận mà tâm trạng khá phức tạp. May mà Diệp Lang Đình không làm khó cô, người đã đi rồi, tấm thảm đã gấp lại đặt trên tay vịn sô pha.
Yến Nhuỵ Tiêu thở phào, cầm bình nước ấm trên bàn rót một cốc cho mình sau đó tiện tay bật tivi lên. Là kênh tin mới anh từng xem, bây giờ đã tới thời gian phát sóng tin mới giữa trưa.
Trên màn hình in bức ảnh của Diệp Lang Đình, cô lướt qua tiêu đề: ông trùm tài chính Diệp Lang Đình lần đầu lộ mặt tại chùa Bạch Chiêu sau khi mua lại nhà máy dược phẩm Đông Phu!
Âm thanh từ cửa chớp vang lên ở hiện trường vang lên trong ti vi, người mà tối qua uống say cùng cô bây giờ đã xuất hiện trên màn hình tivi mà không thấy một chút mệt mỏi nào, đối diện với ánh đèn chớp nháy sắp hoa cả mắt.
Các ký giả không dễ gì tìm thấy tung tích của ngài Diệp nên muốn tranh trước để lấy tài liệu đầu tiên liên quan tới thông tin về các quyết sách kinh doanh của anh. Yến Nhuỵ Tiêu không có hứng nghe, cầm điều khiển chuẩn bị đổi kênh sau đó thì cô nghe có ký giả hỏi: “Ngài Diệp, sáng nay ngài đã cho tu sửa đền miếu của chùa Bạch Chiêu dưới cái tên “Y”, đồng thời tiêu tốn một triệu tệ để xây dựng đường cầu, phải chăng Ngân Bạch đang chuẩn bị cho một hướng phát triển du lịch mới sao?”
Sáng nay Diệp Lang Đình trực tiếp tới đây từ nhà họ Yến còn mặc bộ đồ tây hôm qua. Vốn dĩ anh đang cúi đầu không quan tâm nhưng khi nghe thấy câu hỏi này, đôi mắt đen láy thản nhiên nhìn sang. Trụ trì bên cạnh hai tay chắp trước ngực, giải thích cho anh: “Ngài Diệp chỉ đang tích phúc đức, cũng mong rằng các vị thí chủ biết trân trọng khẩu đức ở vùng đất của thần linh.”
Lời nói này đang chỉ trích những ký giả vì lợi ích trước mắt này, Diệp Lang Đình tới gần micro cuối cùng mở miệng: “Dù chỉ là kết duyên với Phật nhưng vẫn còn một khoảng cách nữa với Phật pháp. Tôi không dám nói tới phúc đức, tích phúc hay bỏ nghiệp chướng, tôi không dám làm hoen ố đa͙σ Phật đâu.”
“Vậy thì nếu đã là ngài Diệp có thỉnh cầu, tại sao không lấy Ngân Bạch hay chữ Diệp làm tên mà lại lấy “Y”? Là có hàm ý gì khác sao?” Tay ký giả này biết mình sai mà còn không đào bới được tư liệu gì nên đã hoá thân thành ký giả nhiều chuyện đi dò hỏi tin tức.
Đúng lúc này điện thoại Yến Nhuỵ Tiêu rung lên, cô mở tin nhắn là của Dương Dĩnh. Hẹn cô tối cùng đi ăn, cô ấn nhãn dán OK, nghe thấy tiếng của Diệp Lang Đình trầm ổn vang lên trong tivi, là lời đáp lại câu hỏi vừa rồi: “Đây là chuyện riêng.”
Cô ngẩng đầu lên, Lý Côn đã xuyên qua đám đông đi tới cạnh anh, gật đầu đợi ở bên cạnh. Không biết Diệp Lang Đình đã đeo kính râm lên mắt từ bao giờ, trước khi đi cũng đáp lại sau đó dẫn Lý Côn đi về phía chiếc xe đang đợi bên cạnh.
Rất nhanh sau đó tin mới đã chuyển sang nội dung chiếu khác, Yến Nhuỵ Tiêu vô cùng buồn chán cô cầm cái điều khiển xoay mấy vòng, rồi lại cầm điện thoại ấn mở khung trò chuyện với người lâu rồi không liên lạc.
Một phút sau, điện thoại của người ngồi ở khoang xe sau rung lên, anh ấn mở: Đừng có trộm dây buộc tóc của em.
Yến Nhuỵ Tiêu đã đi tắm để chuẩn bị tối nay ra ngoài. Lúc đi ra khỏi nhà tắm, cô nhìn thays 37 phút trước nhận được tin nhắn: Lần sau trả em.
Cô quăng điện thoại đi không muốn nhìn cái cớ vụng về này.
Vương Dĩnh đợi cô một lúc lâu trong phòng bao mới thấy cô gió bụi dặm trường đi tới.
Yến Nhuỵ Tiêu vừa ngồi xuống đã nghe thấy cô ấy hỏi: “Em vẫn ổn chứ ŧıểυ Yến?” Câu này rất sâu xa, họ lâu rồi không gặp mặt. Nhưng mà gặp cũng đâu có tác dụng gì, có cuộc đau phải tự mình vượt qua, chẳng ai có thể chịu thay cô được cả.
Là một trưởng bối, lại còn là người có giới tính nữ duy nhất ở nơi này, Vương Dĩnh đương nhiên cũng phải chăm sóc Yến Nhuỵ Tiêu hơn một chút. Trong lòng cô ấy cũng hiểu rõ với cảnh ngộ chịu đả kích bây giờ của cô. Lão yến và Diệp Lang Đình, người nào cũng khắc trong lòng cô, đều là con gái nên cô ấy biết bây giờ khó khăn thế nào với cô. Nhưng dù có rõ cũng chỉ có thể hỏi một câu “dạo này em vẫn ổn chứ” mà thôi.
Yến Nhuỵ Tiêu mải miết thêm rượu cho mình sau đó rót đầy cho cô ấy. Một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên cười: “Tốt lắm, không lo ăn uống, cố gắng làm việc.”
Vương Dĩnh không nói gì, thứ cô ấy muốn hỏi không phải cái này.
“Chị Dĩnh, mấy ngày trước khi em dọn ra ngoài mới phát hiện ra rằng cẩm tú cầu bắt đầu chăm từ ba năm trước đã chết rồi.” Yến Nhuỵ Tiêu nhấp ngụm rượu, nói tới hoa của mình. “Lúc đó vừa tới Úc, người khác đều nói cẩm tú cầu khó chăm. Nhưng chậu hoa này lại giống em, không để người khác lo lắng quá nhiều cho mình vẫn tự mình gắng gượng đã có thể sống rất tốt rồi. Những ngày vừa mới ở bên Diệp Lang Đình, em vẫn còn về thăm nó mấy lần, sau này thì rất ít. Tới mấy ngày trước chuyển ra, ngay cả rễ cũng héo hết rồi.”
Cô cười nhìn sang đây với tình cảm say đắm: “Không phải Trung Quốc có câu tục ngữ sao? Hoa nở thì phải tàn, người không may mãi được.” Hớp rượu cuối cùng trong ly cũng vào trong miệng: “Đây đều là quy luật tự nhiên, nếu như em quá đau lòng thì rõ là em vụng dại quá rồi.
Nhưng lại bị ngắt lời: “Chị Vương, hai người yêu đương chỉ có hai người nhìn rõ nhất. Anh ấy có tốt hay không trong lòng em rõ nhất. Chỉ là em phải biết,” cô lại đổ lên người mình: “Em phải biết được em chết vì anh ấy một lần như thế thì có đáng không.”
Người bên cạnh nói gì đều không quan tâm, chỉ có anh ấy có thể nói với tôi là có đáng hay không.