Yến Nhuỵ Tiêu vừa kết thúc cuộc gọi với mẹ xong thì Kanye gõ cửa ở bên ngoài. Sau khi được sự cho phép, anh ta đẩy cửa vào rồi nói: “Ngày kia, Louis có tổ chức hoạt động ở Hậu Sơn, đi cùng không?”
Yến Nhuỵ Tiêu nghe thấy ngày giờ rõ ràng thì cuối cùng cũng rời mắt khỏi kẹp tài liệu trên tay, thản nhiên nhìn sang hỏi lại: “Ngày kia?” Giọng nói của cô khác hẳn với sự thản nhiên thường ngày nói với anh ta giống như góc nham thạch xuất hiện một vết nứt đẫm gió lạnh, sau đó lại hỏi: “Hoạt động gì?”
Kanye ngồi trước mặt cô, lấy bừa cái ghế xoay một vòng: “Mấy năm trước, chúng tôi bắt được một cảnh sát ở đây, năm đó anh ta chuyển rất nhiều tài liệu nội bộ ra bên ngoài. Có mấy lần chúng tôi gặp thất bại, vì thế kể từ ngày loại bỏ được anh ta, ngày này sẽ tổ chức một hoạt động chúc mừng chúng tôi tìm được con đường sống.”
Anh ta nói từng chữ đều rất nhẹ nhàng nhưng rơi vào trong tai Yến Nhuỵ Tiêu lại như búa nặng, đập từng búa lên người cô, từng cơ quan trong cơ thể cô đều đã và đang đau nhức. Nếu như không phải giữ vẻ bình tĩnh trên mặt, bây giờ cô muốn thu mình lại rồi.
Yến Nhuỵ Tiêu chưa kịp đáp lại thì điện thoại Kanye vang lên, anh ta nhìn màn hình điện thoại rồi ấn nghe, huýt sáo một tiếng trước mới nói: “Sao lại gọi điện thoại tới thế?” … “Tôi báo cho cô ấy rồi.” … “Người ngoài cái gì, cho dù Vivian không liên quan gì đến anh thì bây giờ đã xem như là người của chúng tôi rồi. Nên phải có quyền biết hoạt động thường tổ chức của chúng tôi chứ.”
Đầu bên kia điện thoại nói thêm hai câu sau đó tắt máy.
Kanye đứng dậy đặt cánh tay lên bàn, cả người đầy vẻ lười biếng, năm ngón tay gõ lên mặt bàn: “Sau khi A Đình cắt đứt với cô, sao lại biết tránh hiềm nghi rồi? Lại còn bảo tôi đừng có nói mấy hoạt động nội bộ cho cô nữa chứ.”
“Năm nào anh ta cũng đi à?” Bản thân Yến Nhuỵ Tiêu cũng không hề biết rằng giọng nói bây giờ của mình có rất nhiều cảm xúc riêng.
Kanye ngước mắt nhìn sang: “Không, mấy năm nay anh ta bận lắm, ngay cả gần đây anh ta vân đang bận rộn ở nước ngoài.” Sau đó từ từ nói: “Sao cô lại quan tâm tới chuyện này?”
Yến Nhuỵ Tiêu đẩy văn kiện trước mặt về phía trước: “Là chuyện anh tới nói cho tôi, tôi quan tâm người yêu cũ của mình có đi hay không để quyết định xem có nên đi hay không mà cũng khó hiểu thế à?” Giống hệt như một cô nữ sinh đau khổ vì tình.
“Vậy cô đi hay không?” Kanye thôi không dò hỏi nữa, lại hỏi tiếp.
Cuối cùng cô cũng hài lòng, mở khoá điện thoại rồi ấn lịch trình trên màn hình, đẩy chiếc điện thoại trên mặt bàn bóng loáng cho anh ta nhìn. Trên đó có người mời cô tham gia hoạt động của trường vào giờ trưa, phía dưới cô vừa đáp lại: “Được.”
“Bận rồi đây này.” Yến Nhuỵ Tiêu xếp gọn văn kiện đã ký trên mặt bàn đưa cho anh ta. Kanye nhận lấy văn kiện, tuân lệnh gật đầu. Sau đó cuối cùng mới nói vào chuyện chính. Hai ngày trước, Diệp Lang Đình ra mặt, lại giúp Louis lấy được một con đường mậu dịch đối nɠɵạı mới, bây giờ anh đã có cái phong thái của Louis năm đó rồi.
Nếu như ban đầu, ngài Diệp phải nể mặt Louis, thì giờ đây anh đã đi ra khỏi mưa máu gió tanh, còn giành được nửa cái giang sơn trong tay Louis. Người đời phải cúi đầu gọi vua chỉ vì người này là Diệp Lang Đình.
Nhưng vì để nắm được tuyến đường này, ngài Diệp phải đánh đổi rất nhiều. Bây giờ Yến Nhuỵ Tiêu mới biết ngày cô bị đưa tới bệnh viện, anh cũng tới đó. Không phải tới thăm cô mà là để chữa bệnh. May mà thoát chết lại còn đổi lại được một khoản thu nhập lớn.
Vì dưỡng thương nên Diệp Lang Đình gói những thứ đồ này đưa thẳng cho Kanye. Thái độ rất rõ ràng, từ trước đến nay, người muốn tranh giành không phải là anh, anh chỉ cần anh em thân ái lẫn nhau, hoà khí sinh tài. Đây là mới thái độ của anh.
Vậy đã là anh em tốt thì khi đối phương không thể gánh vác được việc về mặt tinh thần và thể lực, Kanye buộc phải ra mặt giúp đỡ mà không thể chối từ. Nhất là khi bản thân vẫn đang giữ trợ thủ đắc lực rất thích công việc này, vì thế lấy được số liệu xong là đi tìm người ngay.
Yến Nhuỵ Tiêu hiểu suy nghĩ của anh ta, gật đầu nhận lấy ổ cứng, vứt vào túi xách. Sau đó thu dọn mặt bàn, chẳng mấy chốc sạch sẽ tươm tất ngay. Người vẫn luôn nhìn chằm chằm hành động của cô phải trợn tròn mắt: “Cô đi đâu à?”
“Tan làm.” Cô xem là chuyện đương nhiên, đưa đồng hồ đeo tay tới trước mặt anh ta rồi chỉ vào kim đồng hồ đã chỉ vào bảy giờ, đẩy thẳng ghế làm việc. “Đúng rồi, tôi bắt đầu xin nghỉ từ ngày mai, phải về trường nộp bài tập. Mùng 8 tôi sẽ quay lại làm việc tiện thể đưa đồ cho anh.”
Kanye ôm cánh tay đứng nguyên tại cô đáp lại hai câu xem như là đã đồng ý. Yến Nhuỵ Tiêu cứ thế xách túi đầy cửa rời đi. Tới khi xuống bãi đỗ xe dưới hầm, kéo cửa lên xe, cô mới cảm nhận được cả người mình đang run rẩy.
Người cảnh sát đó là Yến Trọng Bình, là bố của cô. Còn ngày kia, ngày 7 tháng 5, cái ngày họ tổ chức hoạt động ăn mừng là ngày giỗ của Yến Trọng Bình.
Yến Nhuỵ Tiêu không biết mình đã về nhà bằng cách nào, cảm xúc cuộn trào trong lòng năm lần bảy lượt cùng với cảm xúc đau buồn phẫn nộ xộc lên đầu, cuối cùng lại bị nén xuống. Sau khi về tới nhà, cô uống mấy viên thuốc thuốc mới mơ màng thiếp đi.
Trong giấc mơ, cô quay lại ngày tốt nghiệp cấp ba, Yến Trọng Bình đích thân tới tham gia lễ tốt nghiệp của cô. Ông mặc cảnh phục, nói ra thì có vẻ buồn cười nhưng cả đời này cô chỉ thấy lão Yến mặc cảnh phục mà thôi. Vì thế nhìn thấy ông vẫn mặc bộ quần áo quen thuộc này, tươi cười chúc mừng tốt nghiệp, bàn tay vuốt qua đỉnh đầu cô.
“Bố, cuối cùng bố cũng về rồi!” ŧıểυ Yến sà vào lòng ông.
Nhưng ngay sau đó, bóng người biến mất, Yến Trọng Bình cứ cười như thế hoá thành một dải không khí. Ông không nói câu gì, nụ cười cũng biến thành cơn đau đớn và sự sợ hãi lúc nằm trên giường bệnh.
Yến Nhuỵ Tiêu khóc mãi rồi tỉnh dậy, cô giơ tay lên nhìn điện thoại, cô đã ngủ cả một ngày một đêm. Bây giờ chỉ còn mười phút nữa là sang ngày 8 tháng 5. Vào ngày giỗ, những người quen đều sẽ đi cúng bái người mà mình thương nhớ, nhưng Yến Trọng Bình không có được nhận đãi ngộ như thế, bao nhiêu năm trôi qua, cô chưa một lần tới thăm ông.
Vì không biết đi đâu, vào ngày này hàng năm, cô đều sẽ mở một chai rượu. Một cốc cho mình, một cốc để rỗng. Nếu như lão Yến nhớ cô, lấy danh rượu cũng sẽ kiên nhẫn tới nghe cô nói về việc mình sống như thế nào, nhớ ông bao nhiêu.
Vừa qua 12 giờ, Yến Nhuỵ Tiêu ngồi thẳng trên bàn, rót đầy cốc trước mặt sau đó thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Diệp Lang Đình gõ cửa rất lâu nhưng chẳng có tiếng động gì, cánh cửa cũng chẳng mở ra, nhưng anh không vội, cứ đứng ở cửa, kiên nhẫn gõ cửa đi gõ cửa lại.
Động thái mở của của Yến Nhuỵ Tiêu rất lớn, đầu tiên là tiếng cộc cộc của tường sau đó là tiếng cạch của cánh cửa mở ra.
Bốn mắt đối nhau, lâu rồi không gặp, người mấy hôm trước nói vẫn đang bận ở nước ngoài bây giờ đã tây trang chỉnh tề đứng ở đây. Trong mắt ánh có biển mang bóng tối vô bờ bến nhưng lại có chút ánh sao.
Còn trong mắt cô có lửa, đỏ rực đang rực cháy tự thiêu đốt chính mình. Đùng đùng vượt biên, chỉ để lại một vùng hoang tàn.
“Đang uống rượu à?” Anh hỏi, phá tan trận giằng co im ắng này.
Yến Nhuỵ Tiêu gật đầu không nói gì.
Anh tự mình đi vào: “Được, uống cùng nhau đi.”
Khác hẳn với thói quen ở nhà lúc bình thường của cô, bây giờ đèn đóm trong nhà đều sáng trưng: “Tôi sợ ông ấy không tìm được tôi.” Đây là lời giải thích.
Anh lại đi lên trước mấy bước, thấy hai ly rượu đặt trên bàn thì tự mình đi lấy một ly khác, rót đầy.
Tự anh uống cạn, đặt ly lên bàn rồi mới nói: “Đội trưởng Yến, đừng sợ, tôi và ŧıểυ Yến ở đây đợi chú về nhà.”