Diệp Lang Đình nằm bò trong bụi cỏ nhìn tình hình bên trong qua ống nhòm, cúi đầu dùng bút đỏ vẽ một vòng trên bản đồ rồi hỏi: “Đây là nơi nào?”
Booker nhìn sang, lấy bản đồ tình báo ra so sánh: “Khu vực chuẩn bị đồ ăn. Mỗi sáu giờ sáng, người của Hawley sẽ đều mang rau cần cho hôm đó tới, sau đó chuẩn bị đồ ăn trong đó.” Anh ấy thì thầm: “Lúc đó sẽ có người ở bếp sau xuống ký nhận, vấn đề là…” Anh ấy đưa ngón tay chỉ vào vòng tròn nổi bật trên bản đồ nói: “Mỗi lần người ký nhận đều là nữ.”
Một đội hành động bảy người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, không một ai reo hò phấn khích trước điểm đột phá này. Diệp Lang Đình cụp hàng mi, suy nghĩ cái gì đó.
Lý Côn nhìn vào bản đồ nhớ tới người vừa bám sau mình, há miệng nhưng không dám nói.
“Brừ.” Da đầu các thành viên tê rần, khi thực hiện nhiệm vụ đều phải để thiết bị điện tử ở chế độ im lặng theo quy định, làm việc dưới tay của ngài Diệp có thế thất bại nhưng không được vi phạm quy định, đó là giới hạn của anh.
Trong sự tĩnh lặng, Diệp Lang Đình đưa mắt liếc nhìn chiếc đồng hồ đang rung của mình, anh bật màn hình lên sau đó ấn vài cái trên giao diện. Trên đó hiển thị một điểm tròn màu xanh, hiển thị khác trong màn hình chứng minh rằng đây là một hệ thống GPS, điểm tròn đó vẫn đang di chuyển, cách vị trí của họ càng ngày càng gần. Không khí xung quanh ngài Diệp nhanh chóng ngưng đọng, Lý Côn là người đầu tiên nín thở.
Anh ngước mắt nhìn qua, không có cảm xúc gì, sau đó ngước mắt nhìn một bóng người đang nằm úp di chuyển ở phía không xa, trong sự hốt hoảng này không một ai dám phát ra tiếng. Vẫn là Diệp Lang Đình di chuyển đầu tiên, vừa linh hoạt vừa nhanh nhẹn tới bên cạnh cô, Yến Nhuỵ Tiêu giật mình đối diện với anh dưới ánh trăng.
Mắt anh càng trong suốt hơn dưới ánh trăng, thấy được một chút không vui dưới sự bình tĩnh trong trẻo đó. Trước khi anh mở lời trước, Yến Nhuỵ Tiêu nói: “Em tự lái xe tới đấy.”
Trong lòng Lý Côn có một sự cảm kích, cái tinh thần tử bần đa͙σ bất tử đa͙σ hữu* này cảm động lòng người chết đi được. Nhưng mà bần đa͙σ chưa chết, ngài Diệp quay đầu lại nhìn anh ấy, ánh mắt này nói với Lý Côn rằng anh biết hết đấy.
*tử bần đa͙σ bất tử đa͙σ hữu (死贫道不死道友): chỉ lối sống ích kỉ, ý nói cho dù người khác có chết thì miễn là mình không chết là được.
Anh ấy lại nín thở, nghe thấy Yến Nhuỵ Tiêu hỏi: “Em có thể làm gì không?”
Diệp Lang Đình vẫn nhíu mày, Booker mạnh dạn nói: “Ngài Diệp, cô ấy được.” Hành động vừa rồi của Yến Nhuỵ Tiêu làm họ nhìn ra được năng lực của cô, câu chuyện mấy ngày trước của cô đã vang danh khắp thuộc hạ của Louis rồi, ít nhất thì đây là một người có não. Họ cần.
Yến Nhuỵ Tiêu quay đầu nhìn người luôn ở đằng sau Diệp Lang Đình, anh ấy cũng đang nằm bò. Diệp Lang Đình im lặng, anh ấy tiếp tục nói: “Chúng tôi cần một cô gái, sáu giờ sáng ngày mai…”
“Booker!” Diệp Lang Đình quay đầu đè giọng quở trách người đang tự mình quyết định khai báo tình hình.
“Người trong đó là em gái của tôi!” Booker đỏ mắt cũng không chịu nhượng bộ: “Mẹ nó nếu không phải vì anh, cả đời con bé cũng sẽ không phải tới cái này quỷ quái này!”
Ánh mắt Yến Nhuỵ Tiêu di chuyển giữa Booker cứng cổ đè giọng trách móc và Diệp Lang Đình vẫn đang cụp mắt không nói gì. Ý tứ không nhượng bộ của anh quá rõ ràng, cho dù người đằng sau có sốt ruột như thế nào: “Vẫn còn cách khác.”
“Nhưng đây là cách tốt nhất.” Cảm xúc của Booker rất kích động.
Những người khác trong đội hành động đều giữ im lặng, hoàn toàn không muốn lựa chọn giữa một bên là em gái ruột, một bên là người của ngài Diệp.
Giọng Diệp Lang Đình vẫn rất trầm lại còn sắc bén: “Cô ấy giống em gái cậu, tay phải sạch sẽ.”
Ánh mắt vốn đang lay động của Yến Nhuỵ Tiêu chấn động, lúc này ánh trăng chợt bị nhoè đi, quét một chút ánh sáng khiến mắt cô bị chói. Cô hiểu ý của Diệp Lang Đình.
Xung quanh rơi vào sự im lặng dày đặc hơn cả đêm nay, thời gian cứ trôi qua. Booker ở đằng sau bị câu nói của ngài Diệp làm sững sờ tưởng rằng ngài Diệp quyết tâm bảo vệ vợ, tự dưng hiểu được sự không chấp nhận này, bấy giờ cũng im bặt. Yến Nhuỵ Tiêu đặt bàn tay lạnh buốt lên cánh tay của ngài Diệp xoa nhẹ tựa như an ủi.
“Em phải làm thế nào?” Cô nặng nề hỏi, bầu trời đen kịt đằng sau nuốt chửng nửa bên mặt cô, chỉ còn lại một bên và đôi mắt phát sáng giống như con thú nhỏ vừa tiến hoá trưởng thành, điên rồ nhưng lại liều lĩnh.
Diệp Lang Đình, màn đêm mà anh đi qua, em cũng phải đi. Nếu như định trước phải gắn bó thì em cũng phải cùng nâng đỡ. Em muốn làm ánh đèn neon, trở thành cám dỗ của anh, cũng là ngọn hải đăng duy nhất trong màn đêm của anh. Phía trước là rừng gươm hay biển lửa, em đi cùng anh, chỉ đi theo anh.