Từ khi Yến Nhuỵ Tiêu ở căn 1601, ngày nào cũng ru rú trong nhà với cái cớ dưỡng thương. Dì Trương luôn ở sát vách, cô chuyển từng món đồ cần thiết từ sát vách về.
Căn bếp của Diệp Lang Đình bị chiếm lấy đầu tiên. Anh chưa từng nhìn thấy đủ loại bánh quy thế này, cái thì có nhân, cái thì dài, cái thì giống như bánh quế…còn có cả sôcôla với các vị khác nhau. Anh có thể nhìn thấy trong tủ lạnh, kẹp trong góc sô pha hay thậm chí là cạnh gối, chỗ nào cũng thấy. Sau đó là tới phòng tắm của anh, tẩy da chết, kem dưỡng da, sữa tắm… mà con gái dùng. Tất cả anh đều chưa từng thấy bao giờ nhưng sau này do đồ quá nhiều, mà đồ của Diệp Lang Đình cũng chẳng thấy bóng đâu, anh đành tìm được cái nào thì dùng cái đó. Trên bồn rửa mặt, kem mắt của cô đặt bên cạnh dao cạo râu của anh, sáng nào cũng bị anh dùng làm sữa rửa mặt. Sau đó ngài Diệp phải tự mình đền hai tuýp mới qua chuyện.
Họ đã đạt được sự hoà hợp đặc biệt theo một cách lặng lẽ nhưng lại nhanh chóng kì lạ, thật ra chủ yếu là nhờ vào toàn bộ sự bao dung của Diệp Lang Đình. Hình như anh có sự kiên nhẫn vô hạn với Yến Nhuỵ Tiêu, anh vẫn kiệm lời nhưng chỉ cần cô đưa ra yêu cầu, anh luôn đặt trái tim mình lên 100%. Chẳng hạn như nhất định phải ăn tối cùng nhau, còn cả nhiệm vụ trước khi vết thương lành hoàn toàn thì cứ cách hai ngày phải lên giường gội đầu.
Bình thường công việc của Diệp Lang Đình bận rộn, ban ngày khi anh không ở nhà thì gọi Lý Côn tới giúp. Hôm nay khi anh như thường lệ trở về ăn cơm cùng cô thì lại phát hiện người không có ở nhà.
Anh ngồi trước bàn ăn, người luôn ăn bữa tối đúng giờ sau khi về nhà lại chỉ ngồi chờ trên ghế chính, tới khi kim giờ chỉ tới số 9.
Lý Côn vẫn luôn canh ở cửa nhận được điện thoại của ngài Diệp. Lúc Yến Nhuỵ Tiêu xuống xe có bảo anh ấy không được gọi tố cáo với anh nhưng cô lại không hề nói anh ấy không được nhận điện thoại Diệp Lang Đình gọi tới.
Chín rưỡi chiếc xe của Diệp Lang Đình đỗ trước mặt anh ấy. Nửa giờ trước, Lý Côn vẫn luôn đợi điện thoại cứu tinh đã nói với anh rằng, buổi chiều Vivian trực tiếp kéo người tới một cửa tiệm nhìn từ bên ngoài vào trông như đã phá sản.
Trên cửa chỉ treo một tấm biển, chữ “w” được viết bằng chữ nghệ thuật. Nửa cánh cửa đóng lại, lúc cánh cửa còn lại đẩy ra, anh ấy nhìn từ xa vào thấy ánh đèn lờ mờ ở bên trong, thậm chí còn có ánh đèn neon. Ở Ngân Bạch lâu nên theo bản năng anh ấy không thấy đó là không phải thứ tốt đẹp gì.
Yến Nhuỵ Tiêu không để anh ấy đi vào, cũng không cho anh ấy gọi điện báo tin cho Diệp Lang Đình. Lý Côn thật sự ngoan ngoãn ngồi trong xe, đợi từ hai giờ chiều tới khi hoàng hôn buông xuống, tới tận khi điện thoại của ngài Diệp gọi tới. Cuối cùng anh ấy báo vị trí cho anh rồi chờ đợi anh tới cứu người ra.
Diệp Lang Đình lái theo vị trí được gửi tới, lúc xuống xe thì nghiêng đầu liếc nhìn Lý Côn thấy anh vội vã xuống xe tiếp đón. Anh không nói một lời mà trực tiếp đi thẳng vào căn nhà khép hờ nửa cánh cửa giống như lúc Vivian đi vào. Sau khi đẩy cửa ra, đầu không hề ngoảnh lại.
Lý Côn mắt tiễn bóng lưng kiên quyết hai lần một ngày đứng nguyên tại chỗ khát khao muốn vỗ tay cho họ, khoé môi ngoác tới tận mang tai, hợp, quá là hợp! Đến bóng lưng cũng hợp!
Ánh đèn trong tiệm rất tối, hành động đi vào của Diệp Lang Đình có vẻ rất bất ngờ trong căn phòng tĩnh lặng. Yến Nhuỵ Tiêu vốn đang nằm sấp trên giường nhìn theo tiếng động. Còn W vẫn chuyên tâm vào động tác trên tay thì đến mắt cũng chẳng thèm liếc, cẩn thận dùng kim xăm trên tay vẽ vào hõm lưng của Yến Nhuỵ Tiêu.
“Em đói rồi.” Sự xuất hiện của anh chẳng hề khiến Yến Nhuỵ Tiêu kinh ngạc, sớm muộn gì anh cũng đến thôi.
Diệp Lang Đình dừng cách chỗ giường cô nằm khoảng một người rồi nhìn tờ giấy chuyển nhượng ở bên cạnh. Con chim én đang ngậm một tấm thẻ viết “definition”. Chữ “definition” đã được xử lý một cách có chủ ý, dùng các đường thẳng ngắn mỏng trượt qua giữa chữ cái có nghĩa như loại bỏ.
Mắt anh lại di chuyển dừng trên vầng trán lấm tấm giọt mồ hôi vì đau của cô, chỉ hỏi một câu: “Còn bao lâu nữa?”
Câu hỏi chuyên môn của W nên cuối cùng động tác tay của cô ấy cũng dừng lại. Người đàn ông này đứng ở đây, cho dù ánh mắt chưa từng rời khỏi cô gái nằm trên giường nhưng cô ấy có thể cảm nhận rõ ràng thái độ thay đổi của anh, hơi lạnh nhạt nhưng là với cô ấy: “Khoảng nửa giờ nữa.”
Ngài Diệp có được câu trả lời thì gật đầu rồi lại nhìn hình xăm đã rõ nét trên eo của cô một lúc lâu, chỉ nói một câu: “Anh đợi em ở bên ngoài.” Khác hoàn toàn với trước đó, vẫn bình tĩnh nhưng không lạnh nhạt.
Sau hai mươi phút, Yến Nhuỵ Tiêu nhìn thấy Lý Côn dùng tay chống trên trán để che khuất tầm nhìn đi vào rồi cần thận đặt hamburger trên mặt đất. Sau đó quay đầu nói: “Ngài Diệp bảo tôi mua, tôi…tôi ra ngoài trước đây.”
Yến Nhuỵ Tiêu bị hành động của anh ấy chọc cười: “Anh quay đầu lại xem.”
Lý Côn không dám, bước chân đi ra ngoài không dừng lại: “Ngài Diệp nói Trung Quốc có câu không nhìn điều sai*.”
*非礼勿视: trích từ câu nói từ Không Tử, nguyên văn là “非礼勿视,非礼勿听,非礼勿言,非礼勿动”: Không nhìn điều sai, không nghe điều bậy, không nói điều trái, không làm điều quấy.
W phì cười thành tiếng, trượt ghế ra sau rồi cầm túi đồ ăn nhanh trên mặt đất lên vứt cho cô. Yến Nhuỵ Tiêu mở ra, hamburger vẫn đang bốc hơi, tối qua cô nói muốn ăn.
Nói là nửa tiếng nhưng vì Yến Nhuỵ Tiêu yêu cầu cao nên W không dám thả lỏng, không ngờ là kéo dài một tiếng đồng hồ mới xong công việc. Yến Nhuỵ Tiêu vội vàng tạm biệt người ta rồi kéo cửa ra ngoài, Lý Côn vốn đỗ xe ngoài cửa đã rời đi chỉ còn lại chiếc Cullinan đậu đối diện cửa, Diệp Lang Đình ngồi trên ghế lái nhìn cô chằm chằm.
Cô không sợ đôi mắt này, chỗ hõm lưng vẫn đau âm ỉ do xăm nên cô đi rất chậm. Diệp Lang Đình không vội nên không thúc giục cô, cũng không gây sự. Chờ người cuối cùng cũng lên xe, tay trái anh chống trên vô lăng, nghiêng người nhìn sang.
“Đi thôi.” Yến Nhuỵ Tiêu vừa cài dây an toàn vừa nhìn anh nói.
Động tác của anh rất nhanh, chỉ nghe thấy một tiếng bốp của dây an toàn quay về vị trí cũ, cô mới nhận ra tay phải của anh đã bò lên nơi vừa xăm, anh biết rõ chỗ nào, vết thương đó xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của anh. Ngay khi cô bị cái lực này đẩy về phía trước, anh đưa môi đón lấy.
Anh cẩn thận lướt qua môi Yến Nhuỵ Tiêu giống như cảm giác mũi xăm ở trên người. Tìm thời điểm phá bỏ lớp bên ngoài, trượt qua răng, quấn lấy đầu lưỡi cô bắt đầu di chuyển. Động tác trên tay cũng không dừng lại, anh đưa ngón giữa vẽ hình dáng chiếc lá bên ngoài chữ cái.
Bỗng nhiên anh mỉm cười, mυ"ŧ lưỡi của cô cho tới khi cô không thở nổi nữa đưa tay đẩy lồng ngực anh mới thôi. Cả người nhàn nhã tựa vào ghế lái, rụt tay phải lại cười rồi nói: “Hay lắm.”