Trước một tuần tốt nghiệp cấp ba của Yến Nhuỵ Tiêu, lão Yến đột nhiên gọi một cuộc điện thoại về nhà. Do tính đặc thù nhiệm vụ mà ông đang thực hiện, mấy năm nay Yến Nhuỵ Tiêu không hề ôm hy vọng rằng ông sẽ tham dự bất cứ sự kiện quan trọng nào của mình.
Nhưng lần này ông rất hào hứng với lễ tốt nghiệp do nhà trường tổ chức, ông hỏi rất nhiều lần trong điện thoại: “Lễ tốt nghiệp của Nhuỵ Nhuỵ là thứ sáu tuần sau nhỉ? “Con muốn quà gì?” “Bố không về được thì con có trách bố không?”
Hôm nay vào thời gian gọi điện thoại quý giá hàng ngày, lão Yến dùng để hỏi mấy câu này. Yến Nhuỵ Tiêu đã không còn kiên nhẫn nữa, lòng cô biết chắc ông không về, co chân ngồi một bên ăn kem, phớt lờ lão Yến. Cuối cùng mẹ Yến đưa ra đề nghị: “Nếu như ông thật sự không về được thì chụp tấm ảnh gửi về đi, xem như ông ở cạnh con lúc tốt nghiệp.”
Yến Nhuỵ Tiêu ngồi thẳng lên, dỏng tai nghe câu trả lời của ông. Đầu bên kia im lặng rất lâu, mẹ Yến biết có lẽ vẫn hơi khó, vẻ mặt cũng buồn bã hơn, định đổi cách khác để cân bằng hai cha con, thế nhưng lão Yến vẫn đáp: “Được.”
Lão Yến làm cảnh sát đã nhiều năm nên rất coi trọng việc nói được phải làm được. Vì thế sau khi có được đáp án này, đối với Yến Nhuỵ Tiêu, cái ngày diễn ra lễ trưởng thành 18 tuổi của cô chắc chắn sẽ gặp được người bố năm năm chưa gặp. Cho dù là bằng ảnh.
Vào ngày lễ tốt nghiệp mà trường chọn trời quang mây tạnh, tràn đầy sức sống. Yến Nhuỵ Tiêu buộc tóc đuôi ngựa sau khi cầm bằng tốt nghiệp thì vội vã về nhà xem lão Yến có giữ lời hứa hay không. Mái tóc dài khẽ lướt qua lưng cô, đuôi tóc nhọn cọ vào cổ cô hơi ngứa. Cô chạy như điên trên đường làm bờ lưng đẫm mồ hôi nhưng khi nhìn thấy cổng nhà thì không chạy nữa.
Làn gió thổi tung những sợi tóc lên, Yến Nhuỵ Tiêu híp mắt nhìn thấy hai người mặc đồng phục đứng thẳng trước cổng nhà mình. Mái tóc bà Yến cũng bị gió thổi tung nhìn trông hơi tiều tuỵ. Chớp mắt một cái, Yến Nhuỵ Tiêu như biết được gì đó, tâm trạng luôn vui mừng hào hứng bị đạp mạnh xuống đất, cô bước nhanh tới gần cùng với tiếng nhịp tim thình thịch, cô nhìn thấy chiếc hộp gỗ trong tay họ.
Yến Nhuỵ Tiêu đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của mẹ, cả người như bị ném vào một khoảng chân không rồi nghe thấy tiếng thông báo từ không gian khác: “Trước khi đội trưởng Yến bị phát hiện có đặc biệt để lại tấm ảnh này cho chúng tôi, bảo chúng tôi mang về cho ŧıểυ Yến.”… “Bên kia thủ đoạn tàn nhẫn, khi người của chúng tôi đến, tim của đội trưởng Yến đã bị lấy đi vì thế nên thi thể không có cách nào xử lý mà chỉ có thể… hoả táng…” …“Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức giành quyền lợi tốt nhất cho hai người, do tình huống đặc thù nên có thể để người nhà tự mình xử lý tro cốt. Nhưng yêu cầu của phía bên này là đội trưởng Yến không thể lập bia mộ, tang lễ cũng không được tổ chức hoành tráng được.”
Tiếng nói chuyện của họ không lớn nhưng từng từ từng chữ đều đập vào tai của Yến Nhuỵ Tiêu. Cô nhìn chằm chằm chiếc hộp gỗ nhỏ, bên trên không có tên tuổi, không có ảnh chụp, người đời không ai biết được việc này là để trấn áp hoạt động của tổ chức buôn bán nội tạng người do các thế lực nước ngoài tổ chức, bố của cô là một anh hùng. Người đời càng không biết được rằng ông nằm gai nếm mật gần năm năm, giúp đỡ rất nhiều người bảo vệ mạng sống của họ nhưng tới giây phút cuối cùng lại không giữ được mạng sống của mình, đến ngay cả danh tính của mình cũng không được phép tiết lộ.
Người suy sụp đầu tiên là Yến Nhuỵ Tiêu, khoảnh khắc mẹ Yến nhận lấy chiếc hộp gỗ, cô không biết nước mắt đã vỡ oà từ lúc nào: “Tôi không cần cái này! Tôi muốn mấy người trả lại bố cho tôi!”
“ŧıểυ Yến, ở bên đó đội trưởng Yến đã rất cố gắng, nhưng đối thủ quá gian xảo, chúng tôi…” một nữ cảnh sát đi cùng lúc này cũng đỏ ửng mắt. Cô ấy nhớ tới lúc giao nhiệm vụ và chọn ứng viên, trong đội không có người nào thích hợp, đội trường Yến đã chọn rất lâu. Người này có mẹ già cần chăm sóc, vợ nhà đó mang thai đến cả đứa trẻ cũng chưa nhìn mặt bao giờ. Người lớn tuổi hơn ông đã nỗ lực trong nhiều năm, họ có thể yên ổn nghỉ hưu, bình ổn sống những ngày tháng sau đó một cách suôn sẻ. Người nhỏ tuổi hơn ông thì cảm xúc không ổn định, kỹ thuật còn chưa tốt… Chọn tới chọn lui, cuối cùng trong tài liệu báo lên cấp trên chỉ viết tên của mình.
Yến Nhuỵ Tiêu lấy tấm ảnh trong phong thư ra, người bố năm năm chưa gặp đang vui vẻ tươi cười trong tấm ảnh. Ông tựa lưng vào một chiếc tủ ngăn kéo bằng gỗ đào, trên chiếc bàn bên cạnh có đặt một chiếc máy tính, bên cạnh con chuột đặt một chiếc đồng hồ. Còn ông đứng ở mép bàn, trên tay cầm một mô hình máy bay, trên mặt đã có vài đường nếp nhăn mờ mờ.
Trong ảnh ông luôn tươi cười như thế.
Sức khoẻ của mẹ Yến kể từ ngày đó bắt đầu tụt dốc, cuối cùng dẫn tới đãng trí, luôn cảm thấy lão Yến đã quay về. Cuối cùng do tình hình quá nghiệm trọng nên Phương Thành phải xuất hiện đưa bà vào viện điều dưỡng. Yến Nhuỵ Tiêu vốn đã bàn bạc kỹ với lão Yến rằng nguyện vọng sẽ điền trường cảnh sát, nhưng sau khi chuyện này xảy ra, cô lại điền thẳng thương mại quốc tế sau khi quyết định sẽ không bao giờ động vào bất cứ việc gì liên quan tới nghề này trong suốt nửa đời sau nữa.
Phương Thành nhớ tình cảm cũ mà đội trưởng Yến nhắc ông ấy năm đó, mỗi cuối tuần sẽ gọi Yến Nhuỵ Tiêu tới nhà ăn cơm. Có một tuần do phải nộp bài tập nên Yến Nhuỵ Tiêu mượn máy tính của ông ấy dùng, trong lúc vô ý cô bấm mở một tập file thì phát hiện ra đều là thông tin về tổ chức bí mật mà năm đó lão Yến thực hiện. Lúc này Phương Thành mới thẳng thắn bày tỏ rằng mấy năm nay ông ấy cũng có ý định muốn báo thù cho đội trưởng Yến, vì thế vẫn luôn quan tâm tới tin tức của tổ chức này.
Yến Nhuỵ Tiêu nhìn ảnh Louis được phóng to trong màn hình, cô giấu tất cả mọi người đặt vé tới Úc. Sau khi Yến Nhuỵ Tiêu tới Úc thì gọi xe tới nơi mà trước đây lão Yến ở.
Đương nhiên cô biết một ngày “sự xuất hiện của Yến Nhuỵ Tiêu” bại lộ sẽ gây ra ảnh hưởng như thế nào, nhưng cô vẫn phải tới xem nơi lão Yến bỏ mạng.
Chiếc xe dựa theo địa chỉ dừng lại ở toà nhà đó, Yến Nhuỵ Tiêu ngẩng đầu quan sát từ trên xuống dưới một lượt rồi đi từ cửa vào. Tận khi tới cửa mới thấy khác thường, cánh cửa đang mở toang. Cô nhìn thấy người nằm ngổn ngang khắp mặt đất, trong lòng hoảng hốt. Ngay sau đó vô tình nhìn thấy một cô bé nằm sau cánh cửa, trong mắt cô bé chứa đầy sự hoảng sợ, bàn tay cầm dao dính đầy máu, răng trên răng dưới của cô bé run lập cập, chỉ nói ra một câu: “Cứu em với, họ muốn thận của em.” Trong ánh mắt cô bé đầy hoảng sợ: “Nhưng em muốn sống tiếp, cứu em với, cầu xin chị.”
Yến Nhuỵ Tiêu biết rõ ở cái nơi này một khi bản thân mình không để ý thì tính mạng cũng khó bảo toàn, nhưng kỳ lạ thay cô muốn đưa người đi. Chỉ là tay hai người vừa chạm vào nhau thì tiếng thang máy hoạt động vang lên. Đây là tòa nhà cũ nên chỉ có một cái thang máy, cửa thoát hiểm bên cạnh đặt quá nhiều rác, vốn dĩ không có cách nào thoát được.
Tầm mắt của cô nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy sân để điều hoà ở trong cầu thang bộ, Yến Nhuỵ Tiêu mở cửa sổ đi ra, hai người ép sát tường chờ đợi.
Quả nhiên là thang máy dừng lại ở tầng này, Yến Nhuỵ Tiêu nghe thấy tiếng hai người trò chuyện.
“Mẹ nó chứ, cô gái này mạnh thế cơ à?” Tiếng một người đàn ông giọng khá cao nói trước.
“Có lẽ người chạy rồi.” Một âm thanh khác kết luận, giọng của anh ta rất thấp, nghe điềm tĩnh hơn nhiều.
“Không thể nào, Louis cũng có gọi người canh ở dưới tầng. Nhìn thấy thì sẽ không để cô ta có con đường sống đâu.” Giọng người đàn ông này giống với đặc điểm thanh sắc của anh ta, nghĩ một lát rồi gấp gáp nói: “Có lẽ không thể chạy được đâu, mày ra ngoài tìm, tao vào trong xem xem.”
Sau khi hai người cùng đồng thuận thì chỉ nghe thấy tiếng bước chân, người đó nhanh chóng chạy vào nhà. Sau đó hành lang rơi vào tĩnh lặng, hai người Yến Nhuỵ Tiêu cũng không dám phát ra tiếng động, chỉ có lồng ngực phập phồng của hai người là chuyển động. Không biết qua bao lâu, hành lang vang lên tiếng giày gõ trên mặt đất. Từng bước đi như gõ vào trái tim của Yến Nhuỵ Tiêu. Khoảng cách càng ngày càng gần, Yến Nhuỵ Tiêu sờ vào khẩu trúng dắt trên eo mua ở chợ đồ cũ sau khi xuống máy bay.
Người đó vẫn đang đi về phía trước, tiến tới cánh cửa sổ đang mở. Yến Nhuỵ Tiêu hít sâu hai hơi, siết chặt bàn tay lạnh ngắt, ngón tay đặt trên cò súng, trong đầu là một mớ hỗn độn. Đây là lần đầu tiên cô cầm súng.
Tiếng bước chân ngày một gần cộng hưởng với đó là tiếng nhịp tim của Yến Nhuỵ Tiêu. Cô có thể cảm nhận được tiếng thở của một người khác ngoài các cô. Bước chân dừng lại.
Nhưng đối phương không hề tiếp tục mà xoay bước chân, đi về phía bên cạnh, đẩy cửa thoát hiểm ra. Yến Nhuỵ Tiêu nghe thấy tiếng đối phương rời đi, người nghiêng về phía trước như để xem tình hình. Cô vừa nghiêng đầu để lộ ra một con mắt thì đã bị người đó tóm được nên vội vã thu đầu về.
Khoảnh khắc nhịp tim của Yến Nhuỵ Tiêu vừa mới bình phục trở lại thì họ đã đối mắt nhau. Người đó mặc một bộ đồng phục chiến đấu trên người, đeo một cái mặt nạ màu đen, chỉ để lộ đôi mắt. Khoảnh khắc đối mắt nhau, cặp mặt đó như thổi ra một cơn bão đen giống như những con sóng trong màn đêm tăm tối. Nhưng anh chỉ nhíu mày sau đó quay đầu tiếp tục đẩy cánh cửa thoát hiểm, tha cho họ.
Sau khi quét mắt một vòng, cùng người mà anh dẫn tới rời đi, không hề tới bên cửa sổ và cũng không nhắc tới nữa.
Buổi tối Yến Nhuỵ Tiêu được Vương Dĩnh - hậu phương chi viện đóng quân ở Úc đón về nhà. Chuyện cô tới Úc, ngay khi vừa hạ cánh thì Vương Dĩnh đã nhận được điện thoại rồi, nhiệm vụ của cô ấy là bắt buộc phải bảo vệ an toàn cho con gái của đội trưởng Yến. Chỉ là lúc Vương Dĩnh tìm được thì người đã ở nhà cũ của đội trưởng Yến rồi. May mà người không sao. Sau khi Vương Dĩnh đưa người về nhà thì dẫn cô tới phòng khách, đợi cô tắm rửa xong xuôi thì chuẩn bị bữa tối cho cô.
Mãi cho tới tận đêm nằm trên giường, trong đầu cô vẫn còn người đối mắt với mình lúc chiều, đôi chân thon dài dưới bộ đồng phục huấn luyện, ánh mắt mạnh mẽ của anh và biển lặng trong đôi mắt ấy.
Hiệu quả cách âm của căn phòng này bình thường, khi chuông điện thoại của Vương Dĩnh vang lên đã cắt đứt mạch suy nghĩ của cô. Cô ấy vẫn đang giúp Yến Nhuỵ Tiêu giặt quần áo nên tiện tay bật loa ngoài, âm thanh rõ ràng truyền qua bức tường.
“Về chưa?” Đối phương là một người đàn ông, giống với tiếng mà cô nghe được trong hành lang chiều nay, vào buổi tối lại càng trầm tĩnh hơn.
“Về rồi. Cô bé bị sợ, lúc về mặt vẫn tái mét.” Vương Dĩnh vừa giặt quần áo vừa nói.
“Gan quá nhỏ, để cô bé về đi. Cô bé không làm nổi việc này đâu.” Đối phương hời hợt đưa ra kết luận.
Sau rất nhiều năm cô mới biết rằng đó là lần đầu tiên cô và Diệp Lang Đình gặp nhau