Câu trả lời của cô quấn vào lưỡi anh mơ hồ không rõ nhưng hai đầu lưỡi phát ra tiếng va chạm dính nhau khiến hai người không ngừng tăng nhiệt độ. Nhiệt độ quá nóng, tay cô đi xuống theo yết hầu lên xuống dùng sức cởi cúc áo, đúng là thật sự rất gấp.
Diệp Lang Đình hiếm khi bị chọc cười, khoé môi cong lên. Yến Nhuỵ Tiêu khó chịu, kéo khoảng cách hai người gần thêm một chút rồi hỏi trước: “Sao anh lại tới?” Vì hành động này tóc cô như có như không lướt qua bả vai của anh, cách một lớp áo, không rõ ý vị.
Anh vẫn đang cười không đáp, kéo người trong lòng về trước nghiêng người hôn cô. Yến Nhuỵ Tiêu không cho muốn trốn, “Vì lạnh.” Anh trả lời câu này xong tức là đã hoàn toàn muốn thành thật với cô.
Khoảnh khắc da thịt kề sát, cô cảm nhận được một trận nóng rực tới từ người nói mình lạnh kia. Nhiệt độ này ngay lập tức hòa tan cô, cánh cửa sổ vừa mở ra do gió bây giờ đang thổi vào một đợt gió lạnh. Bây giờ cô là một dòng nước bị gió mát trêu ghẹo.
Diệp Lang Đình nhìn đôi mắt hơi khép lại của cô, nụ hoa đã vểnh lên trước ngực vừa hồng hào vừa cứng. Anh cúi đầu liếʍ lưỡi lên, bàn tay di chuyển từ vòng eo xuống mông cô, cảm nhận được cơ mông siết chặt của cô. Tay trái nhào nặn để lại dấu tay rõ nét phía trên.
Yến Nhuỵ Tiêu ngửa đầu khép đôi mắt lại, bàn tay không khỏi ôm chặt gáy anh, cả đầu Diệp Lang Đình vùi vào bầu ngực của cô mυ"ŧ mạnh. Cuối cùng tay trái cũng buông tha mông cô, trượt xuống phía dưới đã ướt nhẹp của cô, ngón tay lướt qua dán chặt lên hai cánh hoa, như có như không chạm vào hoa châu của cô khiến cô ngứa ngáy khó nhịn.
Cuối cùng cô mở mắt ra nhìn chằm chằm người ở phía dưới. Lưỡi của anh rời khỏi nụ hoa của cô rồi nóng rực đầy xâm lược đi xuống xương quai xanh và cổ, ép Yến Nhuỵ Tiêu thốt lên tiếng rên yêu kiều từ kẽ môi: “Ưm…a~”
Âm thanh du dương trầm bổng, mặc dù cô luôn được lấy lòng nhưng chỉ hai tiếng như thế đã khiến Diệp Lang Đình không chống đỡ nổi, kề sát quy đầu đã nóng rực xuống dưới cơ thể ẩm ướt của cô. Anh cũng không khá hơn chút nào, trên mã mắt tiết ra chất dịch đục. Sự ẩm ướt và nóng rực này tạo nên cơn ngứa trong cơ thể Yến Nhuỵ Tiêu, cô bất giác kẹp chặt muốn nuốt nó vào.
Nhưng Diệp Lang Đình không cho, vẫn trượt lên trượt xuống, cứ chọc vào cửa huyệt mấy lần không chịu đi vào.
Yến Nhuỵ Tiêu chưa từng sợ anh, chân phải quấn lấy eo anh, tay rút gần khoảng cách giữa hai người vân vê đầu ngực của anh, miệng huyệt nóng rực ngậm lấy đầu nấm của anh.
Chỉ trong nháy mắt, cái lỗ vừa được lấp đầy lại bị anh banh ra, nhẹ nhàng cọ sát. Nước phía dưới tiết ra không ngừng chảy xuống dương v*t của anh tạo nên một mảnh lộn xộn. Cơn ngứa ngáy từ sâu bên trong lan ra khiến cô hơi bực bội, bị đùa giỡn như thế này hai lần nên cô ngẩng đầu trợn mắt với anh.
Diệp Lang Đình cười hôn lên bờ môi của cô, hai người đều sinh tình, tiếng nước bọt trao nhau cuốn trong gió, Yến Nhuỵ Tiêu hôn lên lưỡi anh nhưng anh tránh đi lần nữa: “Sao lại lừa anh?”
Hoá ra là như thế, trêu cô thế này là để trừng phạt.
“Tại sao không đến thăm em?” Trong lòng cô cũng có cơn tức, dựa vào bả vai anh hỏi.
Tính tình của cô gái viết hết cả lên mặt, Diệp Lang Đình không trả lời, vươn tay giữ chặt gáy cô, phía dưới đâm mạnh vào ŧıểυ huyệt chật hẹp của cô. Cái tay vẫn không bỏ qua nụ hoa của cô, trong đầu Yến Nhuỵ Tiêu đang bắn pháo hoa, bùm một tiếng lên đỉnh theo tốc độ lút cán của anh.
Động tác của anh rất nhanh, quy đầu bị cô mυ"ŧ rất chặt, sướиɠ tới mức anh cũng phải rên lên.
Yến Nhuỵ Tiêu lại kẹp một cái, trong lúc anh không ngừng tăng tốc thì lại hỏi: “Tại sao…gọi cô ấy…là Minh Minh?”
Anh ôm người lên giường, gập chân ở trước ngực cô, tìm một góc gian xảo để mỗi lần quy đầu đâm vào vách thịt mềm mại, hai tay chống giữa eo cô, bắp thịt ở chân cố gắng ra sức vừa kiên quyết vừa mãnh liệt để đổi lấy phía dưới cô chảy nước, bàn tay xoa qua bả vai của anh, vươn cổ gào ra từng tiếng rên: “Mạnh quá! Ưm, a, chậm một chút…” Ngay sau đó lại bị động tác này đưa lên đỉnh, chỗ kia kẹp chặt, chảy ra lớp dịch xuống hai viên tròn của dương v*t đang tiến vào.
ŧıểυ huyệt của cô vốn đã chặt, bây giờ lại trơn dính, không ngừng mυ"ŧ khiến da đầu Diệp Lang Đình tê rần: “Sao lại vừa mềm vừa biết mυ"ŧ thế? Học ai vậy?” Anh vừa hỏi vừa tăng thêm động tác.
“Ưm a…” Cơn co giật vì cao trào khiến Yến Nhuỵ Tiêu trì hoãn mất một lúc, nhìn thấy anh chảy vài giọt mồ hôi thì mạnh mẽ kề sát tai anh, đầu lưỡi lướt qua vành tai để lại một câu: “A, ưm a… vì để cho anh, đâm sướиɠ hơn.”
Lực sát thương của câu nói này quá mạnh, cả tai và mắt anh đều đỏ lên. Diệp Lang Đình ôm cả người vào trong lòng, mạnh mẽ nhấc nửa người trên của cô lên gần như đứng dậy đâm vào rồi lại rút ra. Sau khi no căng lại là trống rỗng, tiếp đó là thân xác nóng rực bị rách toạc, tất cả ý chí của Yến Nhuỵ Tiêu bị thứ phía dưới xâm nhập chỉ có thể liên tục siết chặt cơ bụng dưới để anh nán lại.
Thật sự rất chặt, Diệp Lang Đình vỗ tay vào mông của cô: “Đồ lẳng lơ, thả lỏng một chút.”
Anh chưa từng nói như vậy bao giờ nhưng lại khiến phía dưới của Yến Nhuỵ Tiêu càng chặt hơn, chảy ra càng nhiều dịch, cô khá thích.