Hiện tại anh ấy đã hiểu, người phụ nữ này bề ngoài thì là viên kẹo mềm dẻo cuốn hút nhưng bên trong lại là chiếc bánh quy có độc, ngọt lịm nhưng khiến người ta mất mạng chỉ với một miếng. Anh ấy chỉ đành cam chịu đi cùng cô ra ngoài, tới khi nhìn thấy chiếc xe Jeep chờ đợi ngoài cửa đã lâu, cô mới buông anh ấy ra.
“A Côn, cảm ơn anh đã tiễn tôi đoạn đường này, phiền anh quay lại chuyển câu này cho ngài Diệp rằng nếu như lần sau ngang nhiên sàm sỡ nữa, tôi sẽ thu phí đấy.” Yến Nhụy Tiêu chĩa súng vào anh ấy lùi ra sau, từng bước đến gần ghế lái phụ xe. Ngữ điệu vẫn thờ ơ như cũ nhưng mặt mũi chẳng có nét tươi cười nào.
Nói xong, lưng của cô đã tựa vào cửa xe, cô vươn tay ra sau mở cửa xoay người lên xe, vừa một tay dắt súng về sau thắt lưng vừa nói thêm: “Đúng rồi, tôi ghét nhất người khác gọi tôi là bé cưng, cũng đừng gọi tôi là người phụ nữ lắp đồ gì đó, rất bất lịch sự. Tôi tên là Vivian.” Sau đó lên xe nghênh ngang rời đi.
Vương Dĩnh đã đợi cô trên xe rất lâu, lúc này nhìn thấy người bình an vô sự ngồi ở đây mới thở phào hỏi: “Sao rồi, có thu hoạch gì không?”
“Cứ vậy đó, để xem lần sau.” Yến Nhụy Tiêu đang cài cúc sơ mi, đầu không ngẩng lên.
Vương Dĩnh nhìn sang một cái hỏi: “Vậy tại sao không vui?”
Cô hạ cửa kính xe xuống, cánh tay khoác lên cửa sổ, vuốt mái tóc xuống lại lắc đầu: “Chị liên lạc được với Swallow chưa?”
“Rồi, cậu ta bảo em đợi thời cơ.” Vương Dĩnh an ủi cô: “Bây giờ cũng chỉ có thể chờ đợi, nói chuyện với cậu ta trên mạng, cậu ta cũng đang tìm bước đột phá.”
Gió về đêm ở Úc rất mạnh, thổi vào qua khe cửa sổ hẹp vang lên một trận ‘ù ù ù’, khiến cô nhớ tới đôi mắt của người đàn ông vừa rồi. Chỉ là nghĩ tới càng tăng sự phiền não của cô vì thế mà lại nâng cửa kính lên. Cô không hề đáp lời Vương Dĩnh, chẳng biết có nghe rõ không.
Diệp Lang Đình uống rượu xong* lúc ra khỏi outer space đã rất muộn rồi, Wilson hỏi: “Thưa ngài, về Hậu Sơn hay là Bích Quế Viên ạ?”
*Nguyên văn là 酒过叁巡 trong thành ngữ 酒过三巡, 菜过五味: uống rượu ba lượt thì món ăn cũng đủ vị, ý chỉ hồi kết của bữa tiệc.
“Hậu Sơn.”
Hậu Sơn nằm ở góc Tây Bắc của Úc, ý nghĩa đúng như cái tên, là một ngọn núi, nhưng không cao hơn mực nước biển, gần biển. Phong cảnh tuyệt đẹp, khí hậu cũng dễ chịu. Mấy năm trước được chủ đầu tư phát triển thành một khu biệt thự cao cấp, lão Louis sống trong một căn ở sườn núi có tầm nhìn tốt nhất, người ở gần đó cũng đều là người quen.
Mấy năm nay lão ta càng ngày càng ít xuất hiện trước công chúng, ngay cả cuộc họp thường lệ mỗi tuần sau này cũng được đổi thành tổ chức trong nhà mình. Người tham dự cũng rất ít, nɠɵạı trừ anh, Kanye cùng với vài người bạn thân thì chẳng có người khác.
Sau khi Ngân Bạch bắt đầu bận rộn, Diệp Lang Đình dọn tới một căn chung cư ở trung tâm thành phố. Bình thường không có việc gì cũng chỉ về đó, nhưng sáng ngày mai phải tham gia cuộc họp thường lệ nên tối nay đành về Hậu Sơn. Tối nay anh nâng cốc chạm ly uống khá nhiều với mấy người đó, chiếc xe vừa khởi động anh đã bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, dường như hoàn toàn quên mất người tự xưng muốn mời rượu anh ở bữa tiệc tối nay.
Ban đêm tình hình giao thông rất tốt, chiếc xe lái vừa nhanh vừa vững vàng, nhanh chóng đến chân núi rồi rẽ lên núi. Lão Louis rất thích chỗ này, năm đó khi mua, ngay cả đường lên núi cũng được dày công trang trí.
Hai bên đường trồng cây tiêu huyền tươi tốt, lão ta thường sai người tới sửa sang ngay ngắn gọn gàng, không khí lãng mạn ban đầu đã tiêu tán gần hết.
*Cây tiêu huyền hay với tên tiếng Anh là Platanus
Cây cối che lấp ánh sáng trên núi nên hơi tối tăm, vì để Louis tiện giám sát người lên núi, toàn bộ con đường đều được chiếu sáng bằng đèn đường cả ngày lẫn đêm. Chụp đèn phong cảnh được lão ta đặc biệt lựa chọn, trên hình khối thẳng tắp có một hình lập phương giống như mũ cử nhân chồng lên, cùng phát sáng, nhìn một cái cũng cảm thấy lạnh lẽo tẻ nhạt. Chút lãng mạn cuối cùng của cây tiêu huyền cũng bị hao mòn chỉ còn lại sự nhạt nhòa.
Diệp Lang Đình bị ngọn đèn lắc lư làm chói mắt, mở mắt ra nhìn ra bên ngoài: “Ngày kia tiệc rượu thành lập công ty mới của Kanye, chiều ngày mai nhớ xác nhận lần cuối cùng.”
Lý Côn gật đầu đáp: “Vâng.” Đáp xong thì nhìn người ngồi trong bóng tối ở ghế sau từ gương chiếu hậu. Đối phương nhanh chóng nhìn sang nhưng chỉ thấy đôi mắt của anh ấy nhanh chóng rời đi.
“Có gì thì nói.”
Lý Côn cũng không biết phải nói gì nhưng Diệp Lang Đình đang chờ anh ấy. Rất lâu sau cuối cùng anh ấy cũng cất lời: “Cô ấy nói cô ấy tên Vivian.”