Yến Nhuỵ Tiêu nghe thấy câu này thì hoàn toàn thả lỏng mọi cảm giác của mình, bàn tay cởi cúc áo bắt đầu từ chỗ yết hầu của anh, tốc độ của cô rất chậm không nhanh bằng tay của Diệp Lang Đình. Anh đặt tay lên cái lỗ nhỏ dính đầy chất dịch cơ thể của cô, rồi bóp nó một cách trơn tru. Bờ môi di chuyển từ cần cổ trắng ngần tới ngực của cô, anh như thể rất nóng lòng, miệng mυ"ŧ lấy bầu ngực rồi dùng đầu lưỡi đùa nghịch nụ hoa.
Bàn tay yêu tinh vẫn đang đặt trong áo của anh, yếu ớt lướt qua cơ ngực và bụng của anh, đúng là yêu tinh hút hồn người khác. Vào giờ phút này, mọi sự lý trí được xây dựng đều tiêu tan, ngài Diệp thẳng người dậy cởi thắt lưng, nắm bàn tay dừng ở eo của cô tới chỗ đã nhô cao của anh.
Khi tay Yến Nhuỵ Tiêu chạm vào chỗ nóng rực kia thì hơi căng thẳng. Bị anh nhìn thấy sau đó giơ tay xoa thuỳ tai của cô, thấp giọng nói: “Sờ nó đi.”
Cô không cam lòng chịu thua kém, nhẹ nhàng chậm rãi xoa từ đỉnh tới thân, ngón tay chạm vào mã mắt xoay một vòng như có như không. Chỉ một động tác đã khiến Diệp Lang Đình nóng nảy. Anh vươn tay cởi lớp che chắn cuối cùng giữa hai chân cô, nhìn nơi mềm mại kia cuối cùng cũng hiện ra toàn bộ trước mắt anh.
Mắt Diệp Lang Đình cũng đã đỏ rực, anh cúi đầu hôn lên bờ môi của Yến Nhuỵ Tiêu, tay nhéo ngực cô, bộ ngực trắng ngần chảy trong lòng bàn tay của anh. Anh nhấc eo tiến vào nhưng chỉ mới đầu tiến vào đã nhận ra có điều không đúng, phản ứng của cô quá ngây ngô.
Khoảnh khắc bị tiến vào, Yến Nhuỵ Tiêu bất giác đóng chân lại vì đau, cổ cũng không khỏi ngửa ra sau, bắp thịt bỗng chốc siết chặt. Cô không ngờ rằng lại đau như thế.
Nhưng cô không nói, Diệp Lang Đình lại thử đâm về phía trước cuối cùng cũng hiểu ra còn có một lớp che chắn nữa.
Nhiệt độ ban đầu bị cơn đau của Yến Nhuỵ Tiêu và tình thế tiến thoái lưỡng nan kẹt một nửa của Diệp Lang Đình làm tan biến, nhưng nhanh chóng được anh làm ấm lại. Diệp Lang Đình di chuyển tay xuống chỗ hai người kết hợp chậm rãi giúp cô thả lỏng. Nụ hôn xen lẫn một chút an ủi rồi lại di chuyển lên lau nước mắt sinh lí không thể kiểm soát được của cô.
Sau đó điều chỉnh lại vị trí, chờ cô thích ứng hơn một chút, cảm nhận được ŧıểυ huyệt của cô chảy ra một chút nước thì mới dùng sức đẩy về phía trước, cuối cùng cũng phá được lớp màng kia. Như con cá tìm được dòng suối trong vắt giữa lúc mắc cạn, cả hai người đều phát ra một tiếng rên.
Yến Nhuỵ Tiêu thích ứng rất nhanh, sợ cô không chịu được nên Diệp Lang Đình dừng nguyên tại chỗ một lúc lâu, bị cô kẹp một cái thì sướиɠ tới mức da đầu tê rần.
Anh hung hăng nắm lấy mông của Yến Nhuỵ Tiêu, để lại vết đỏ rõ ràng trên làn da trắng nõn, cuối cùng anh mở miệng: “Gan lớn thế cơ à?” Sau đó không cho cô có hội trả lời, dùng sức khai phá vùng mới, bàn tay vẫn không rời ngực cô. Cuối cùng một tay cứ xoa nắn, bên còn lại bị anh mυ"ŧ, bên dưới vẫn đóng mở.
Yến Nhuỵ Tiêu không nhịn được rêи ɾỉ, cô đã nghĩ tới cảnh tượng bị người đàn ông này đâm vào vô số lần nhưng không một ai nói với cô rằng sẽ mạnh như thế.
Diệp Lang Đình liên tục điều chỉnh góc độ, chỉ cắm một cái lên chỗ thịt nào đó đã nghe thấy cô vừa run rẩy vừa hứng phấn thở dốc. Tay của cô đặt trên bờ lưng màu đồng của anh, chân hơi nâng lên, cả cơ thể mở ra giao hợp với anh, đầu ngửa ra sau, tất cả lý trí đều trống rỗng chỉ nói được mấy câu thiếu lô gíc: “Tê quá, Diệp Lang Đình, ưm~” “…A Đình…”
Cả ý chí và cơ thể của cô đều bị anh chiếm lấy, muốn lui ra sau nhưng lại bị anh quấn lấy eo nên chỉ đành lẩm bẩm gọi tên anh nhưng càng gọi anh tiến vào càng hăng.
Tốc độ đâm vào phía dưới quá nhanh phát ra tiếng “bạch, bạch, bạch”, mồ hôi của Diệp Lang Đình và bộ phận ghì sâu trong cơ thể cô xen lẫn với tiếng rên nũng nịu của cô, chỉ một lúc đã khiến dòng suối tinh khiết này tìm thấy bờ biển thuộc về cô, phụt một cái, tất cả động tác và âm thanh đi xa, Yến Nhuỵ Tiêu chỉ kịp nói ra cảm nhận chân thật nhất: “Anh to quá, thật thoải mái~”
Không có bất cứ chỉ dẫn nào nhưng một câu nói lại giống như châm lửa Diệp Lang Đình, ngón tay nhanh chóng đè lên hoa châu của cô rồi nhanh chóng ấn xuống, động tác cũng càng ngày càng nhanh không ngừng kéo dài cao trào của cô. Hành động như vậy khiến Yến Nhuỵ Tiêu lúng túng chỉ có thể kẹp chặt eo anh rồi liên tục nhắc nhở: “Chậm thôi, chậm thôi.”
“Không chậm được, em lẳng lơ quá.” Trạng thái của Diệp Lang Đình cũng chẳng khá hơn là bao, trong đầu chỉ có hành động kéo dài vô tận. Không biết qua bao lâu cuối cùng cũng bắn toàn bộ lên chỗ thịt mềm mại đó.